Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên muốn biết, nhưng ngươi cũng biết ta muốn biết nhất chính là việc này, cho nên trong cuộc nói chuyện vừa rồi, ngươi cố ý né tránh thân phận của người áo đen, ngươi sẽ không nói cho ta biết, bởi vì ngươi nghĩ đến một khi ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giết ngươi.
- Chỉ cần ta không biết người áo đen là ai, sẽ không giết ngươi, thậm chí sẽ không để ngươi chết đi, đúng không?
Mặt Trương Hạc run rẩy, hắn quả thật là nghĩ như vậy, Chu Phàm hiển nhiên sớm đã hiểu rõ ý đồ của hắn.
Chu Phàm lại chậm rãi nói:
- Nhưng ngươi không biết ta là nghĩ thế nào, cái này ở trong mắt ta mà nói chính là một thế cục khó giải, ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta sẽ không giết ngươi, nói một cách khác chính là ta không giết ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không nói, ta giết ngươi, ngươi cũng không thể nói, nói đi nói lại, bất kể ta giết ngươi hay không, ngươi đều sẽ không nói cho ta biết thân phận của người áo đen.
- Đã như vậy, ta vốn không cần thiết phải giữ lại mạng của ngươi, ta quyết định đưa ngươi lên đường, sau khi ngươi chết rồi ta lại chậm rãi tìm ra người áo đen là ai.
Trương Hạc hoảng rồi, hắn đã càng lúc càng yếu ớt, hắn dùng hết khí lực của mình lớn tiếng nói:
- Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta rồi bảo đảm ngươi vĩnh viễn không thể tra ra ai là người áo đen, hắn là người của ta, hắn sẽ báo thù cho ta, hắn không đánh lại ngươi, nhưng ngươi có cha mẹ. . . Đúng rồi, còn có một vị hôn thê, ngươi thật sự muốn giết ta sao?
Chu Phàm giơ đao lên, thân đao có hoa văn đen xì dưới ánh đen lộ ra có chút lạnh lùng, hắn chậm rãi nói:
- Việc này không phiền ngươi quan tâm, mấy vấn đề này ta sớm đã nghĩ được nên xử lý như thế nào rồi.
Trương Hạc gần như tuyệt vọng, gương mặt hắn vặn vẹo, trong miệng lại ho ra một búng máu, thanh âm khàn khàn nói:
- Chỉ cần ngươi hứa không giết ta, ta nguyện ý nói với ngươi.
Đao Chu Phàm hơi dừng lại một chút, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ngươi tin lời hứa của ta à?
Trương Hạc thấy đao tạm dừng, vội vàng nói:
- Nếu có Quỷ Thệ Phù, ngươi lập quỷ thệ vậy không còn gì tốt hơn, nhưng ta cũng biết ngươi không có thứ đó, trên người ta cũng không có.
- Vậy ngươi nói làm gì? Ngươi sẽ không tin lời hứa của ta.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống nói,
- Đừng lải nhải nữa, để ta cho ngươi được chết thống khoái.
- Ta tin, ta tin ngươi, chỉ cần ngươi dùng phụ mẫu ngươi để thề không giết ta cũng cầm máu cho ta, ta sẽ nói ra thân phận của người áo đen với ngươi.
Trương Hạc vội vàng nói.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói:
- Không, ta sẽ không thề, trên thực tế ta không định buông tha cho ngươi, ngươi mấy lần muốn hại ta, sao ta có thể cứu ngươi? Chỉ là vì để biết người áo đen là ai mà bắt ta phải cứu ngươi, điều này quả thực là vọng tưởng.
Sắc mặt Trương Hạc ảm đạm nói:
- Vậy ngươi còn chờ gì nữa, động thủ đi.
Đây đã là át chủ bài cuối cùng của hắn, năm đó hắn từ trong thôn đi ra, trên người căn bản không mang theo quá nhiều thứ, khi một đường lưu lạc tới Tam Khưu Thôn, phù lục quý giá trong phù đại lại tiêu hao bảy tám thành, cho dù hắn muốn lấy thứ quý giá để đổi mạng cũng không thể làm được.
Chu Phàm bỗng nhiên lại nói:
- Có điều chúng ta có thể làm giao dịch, nếu ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta có thể không chặt bỏ đầu ngươi, nhưng ta sẽ không cầm máu cho ngươi, ta sẽ lập tức rời khỏi, để ngươi ở lại đây lẳng lặng chờ chết, đây là những gì ta có thể hứa, nếu ngươi không tin, vậy ta đây chỉ có thể hiện tại kết thúc sinh mệnh của ngươi.
Như vậy cũng có khác gì chết? Nhưng Trương Hạc tựa như người rơi xuống vách núi bắt được một sợi dây thừng cứu mạng, hắn không ngờ lại nói:
- Ta nguyện ý.
Hắn không yêu cầu Chu Phàm thề, đối với hắn mà nói có thể sống thêm một giây, hắn cũng nguyện ý thử, hơn nữa hắn cho rằng Chu Phàm nói rất thẳng thắn thành khẩn.
Nếu Chu Phàm lúc trước thề nói sẽ cứu hắn, hắn ngược lại sẽ hoài nghi Chu Phàm đang lừa hắn, tính mạng của bản thân hắn là quan trọng nhất, bí mật của người áo đen đối với hắn mà nói căn bản không hề có giá trị gì cả.
- Hắn là ai?
Chu Phàm trầm giọng hỏi, so sánh với Trương Hạc hiện tại, người áo đen trốn trong chỗ tối là đáng sợ hơn.
Trương Hạc nói:
- Là Trứu Thâm Thâm.
Chu Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra ngươi vẫn muốn lừa ta trên vấn đề cuối cùng này, vậy ngươi hiện tại đừng hòng sống nữa.
Nói xong Chu Phàm giơ đao lên, chém tới cổ Trương Hạc.
- Đừng.
Trương Hạc vội vàng hô,
- Hắn có dùng kiếm pháp, chỉ hắn mới có thân hình đó, vì sao ngươi cho rằng không phải Trứu Thâm Thâm?
Đao của Chu Phàm vẫn ngừng lại, hắn bình tĩnh nói:
- Chính bởi vì tất cả quá ăn khớp, thậm chí lần đó ngươi đến doanh địa tuần tra, tìm tới cũng là Trứu Thâm Thâm, nếu Trứu Thâm Thâm là người của ngươi, ngươi sẽ bảo trì cự ly với hắn mới đúng, các ngươi một mực muốn đẩy chuyện này lên trên người Trứu Thâm Thâm, ở trong mắt loại người như ta, làm như vậy rõ ràng là quá giả.