Chương 2482: Đường xá (2)
Chương 2482: Đường xá (2)Chương 2482: Đường xá (2)
Hắn lợi dụng đoạn thời gian này để dạy ba huynh đệ sinh tổn ở dã ngoại thế nào.
Ba huynh đệ giống như bọt biển hút nước, ban ngày theo cha mình học tập bản sự sinh tổn ở dã ngoại, ban đêm thì theo Anh Cửu học tập nắm giữ Pháp tắc chỉ lực.
Thực lực của bọn họ đang tiến bộ nhanh chóng sau từng ngày.
Chu Phàm so chiêu với ba người bọn họ, tính toán thực lực của bọn họ ít nhất cũng có trình độ của võ giả Tẩy Tủy Đoạn, trình độ như vậy, ở dã ngoại không tiến vào nơi hoang dã nguy hiểm chỉ địa, chỉ cần cẩn thận một chút, vậy vấn đề sinh tổn chắc không lớn.
Sau khi thực lực của Ba huynh đệ tiến bộ, liền muốn đi liệp sát quái quyệt, giúp Chu Phàm chuyển hóa thành sâu xám lớn. Nhưng nếu không phải vì luyện tập, Chu Phàm cũng không cho phép bọn họ đi làm chuyện như vậy, không phải sợ nguy hiểm, mà là quá chậm trễ thời gian.
Theo rời khỏi Hàn Bắc Đạo Vực, rất khó nhìn thấy cảnh trí băng tuyết, khí tức mùa xuân tràn ngập chung quanh, hoang dã khắp nơi đều là hoa dại nở rộ, cây cối xanh mượt, khiến người ta cảm thấy thích ý thoải mái. Chu Phàm đã ở Hàn Bắc Đạo một đoạn thời gian rất dài, hiện tại nhìn thấy cảnh xuân trong núi như vậy, vẫn cảm thấy tâm tình dễ chịu, chỉ hắn nhìn ba nhi tử của mình một cái, ba nhỉ tử thờ ơ với điều này, đang tụ cùng một chô nhỏ giọng thảo luận chuyện tu luyện.
- Quả thực là còn khắc khổ chăm chỉ hơn cuồng nhân tu luyện Trứu Thâm Thâm... Chu Phàm thở dài một tiếng.
Bọn Chu Phàm rất nhanh đã tới một sơn tập (chợ trong núi).
Hoang dã lớn như vậy, không phải tất cả địa phương đều có xích đạo từ Hắc Dương Thạch lát thành, có đôi khi vì tiết kiệm thời gian, không thể không ra khỏi xích đạo, đi xuyên qua một sổ địa vực ở hoang dã.
Lộ tuyến Chu Phàm lựa chọn là đường nhanh nhất tới Kính Đô, trong lúc này phải xuyên qua mây địa khu độ nguy hiểm không tính là thãp, mà núi này chính là một trong sô đó.
Bởi vì nơi này đã là địa vực trung tâm của Đại Ngụy, sơn tập là lớn hơn bất kỳ sơn tập nào mà Chu Phàm từng thây, giông như một tòa ngoại trần của huyện thành.
Trong sơn tập ngựa xe như nước, khách sạn, cửa hàng binh khí, tiệm thuốc, cửa hàng phù lục, cửa hàng tạp hoá, đủ loại cửa hàng cái gì cần có đều có.
Chu Phàm dẫn theo ba tiểu hài tử và một con chó, người lữ hành đặc biệt như vậy, khi tiền vào sơn tập đã hâp dân không ít ánh mắt.
Nhưng rất nhanh những ánh mắt đó liền dời đi, bởi vì trong lòng bọn họ đã có phán đoán, hành tẩu ở dã ngoại có thể một mình mang theo ba hài tử tới sơn tập, người như vậy là còn lợi hại hơn độc hành giả, không thể trêu chọc.
Ba huynh đệ Chu Tiểu Bạch dựa theo những gì Chu Phàm dạy dõ lưu ý hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Chu Phàm dẫn bọn họ tiến vào một khách sạn ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc, lại đi thu thập tin tức.
Chỉ là từ tin tức thu thập được cho thấy, núi nhỏ này gần đây không thái bình, có không ít người không thể ra khỏi núi tới sơn tập bên kia.
Có người nói là trong núi có sơn phỉ xuất hiện, cướp bóc thương đội lữ nhân.
Tình huống như vậy không tính là hiểm thấy, trên núi thương đội qua lại, tiền vào Kính Đô phổn hoa, lại thu thập hàng hóa rời khỏi Kính Đô. Trong sơn tập này số lượng thương đội dừng lại môi ngày là hơn trăm. Khó tránh khỏi sẽ có hạng người lòng mang ác ý, ở trong núi tiền hành hoạt động một vốn bồn lời.
Đương nhiên không phải tất cả thương đội đều sẽ gặp phải cướp bóc, nhưng không yên ổn là điểu được kháng định.
Thế lực sơn tập biết có sơn phỉ, đã tổ chức võ giả đi vào càn quét, chỉ là hiệu quả không được tốt lắm.
Người bán tin tức đề nghị với hắn, tốt nhất ở lại sơn tập thêm mây ngày, chờ an toàn rối lại vào núi.
Đối với điều này Chu Phàm chỉ cười cười, hiện tại hắn đã tiên vào Kim Đan Cảnh, ở Đại Ngụy cũng coi như là cao thủ, chỉ là sơn phỉ, không thể khiển hắn phải dừng lại đây.
Chỉ cần không gặp phải quái quyệt quỷ dị thực lực cường đại, hắn cũng không quá sợ.
Không thể nghe nói có một chút nguy hiểm nho nhỏ là dừng lại không tiển. Chu Phàm mang theo túi trữ vật, cũng không cần bổ sung gì, núi hoang này không xem như hiểm địa hoàn cảnh đặc thù, lại càng không cần kết bạn mà đi hoặc người dân đường.
Sau khi xác nhận tin tức không có sai lầm, hắn mang theo bọn Tiểu Muội rời khỏi sơn tập, tiến vào trong núi hoang.
- Lát nữa nếu có nguy hiểm, ta bảo các ngươi đi, các ngươi đi theo Tiểu Muội, biết chưa?
Cho dù Chu Phàm cảm thấy vấn đề không lớn, nhưng vân dặn dò ba người Chu Tiểu Bạch.
Lời này cũng không phải lần đầu dặn dò, ba huynh đệ đều gật đầu, đồng thanh đáp.
Chu Phàm cũng không có ý tứ thám hiểm, mà là cùng bọn Tiểu Muội đi qua sơn đạo, bọn họ đi không tính là chậm, vượt quá ba thương đội, có điều Chu Phàm rât nhanh liền dừng chân, hắn nhíu mày nhìn phương hướng bên trái.
- Sao vậy cha?
Chu Tiểu Lam hỏi.