Chương 2492: Thiệp mời (2)
Chương 2492: Thiệp mời (2)Chương 2492: Thiệp mời (2)
Chu Phàm cười chắp tay hành lễ:
- Đa tạ sự chiếu cố của ngươi trước giờ.
Hắn ở trong quan trường có thể đi được thuận lợi như vậy, trợ giúp của phái hệ quan văn thư viện là không nhỏ, mà quan văn thư viện chủ yếu là do Trần Chứng cầm đầu, cho dù đại tiên sinh không nói, Chu Phàm cũng biết, Trần Chứng ở trong đây cũng bỏ không ít khí lực.
Trần Chửng cười ha ha nói:
- Ngươi đã gọi ta là Ngũ tiên sinh, vậy ta không gọi ngươi là Chu đại nhân.
- Ngũ tiên sinh, cứ gọi ta Chu Phàm là được rồi.
Chu Phàm nói, tuổi của đối phương lớn hơn hắn, cho dù gọi thăng tên hăn, cũng không sao.
Trần Chửng cũng không khách khí đáp ứng, hắn nói chuyện phiếm với Chu Phàm, lại đang quan sát Chu Phàm, hắn nhìn Chu Phàm, không rõ vì sao lão sư và đại sư huynh lại coi trọng người này như vậy?
Phải biết rằng Chu Phàm cũng chính là nửa đường mới gia nhập thư viện, đương nhiên hiện tại Chu Phàm cũng chứng minh được thực lực của hắn, cho dù là đệ tử hạch tâm mà thư viện dốc lòng bổi dưỡng, cũng không thể ở cái tuổi này trở thành người đứng đầu một đạo.
Chu Phàm trở thành Hàn Bắc Đạo Chủ, cho dù ngoài mặt Đạo Chủ phải đoạn tuyệt quan hệ với tất cả phái hệ. Nhưng đổi với thư viện cũng có trợ giúp rất lớn.
Nói chuyện phiếm vài câu, Chu Phàm nói ra toàn bộ chuyện phiền toái mà mình gặp phải.
Trần Chứng thu liễm tâm tư, nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe xong, lại cầm lấy thiệp mời nhìn nhìn, vẻ mặt thoải mái cười nói:
- Cái này rất dễ giải quyết, xem ngươi muốn làm thể nào, nều không muốn đi, vậy cứ từ chồi toàn bộ, nều ngươi muốn gặp những hoàng tử này, vậy phải gặp hết.
Chu Phàm hơi ngẩn ra, hắn có chút không rõ.
- Ngươi là ngoại thần tay nắm quyền cao, một người cũng không gặp là tốt nhất, ngươi chính là biểu lộ thái độ không muôn giao hảo với hoàng tử, như vậy sau khi bọn họ hiểu, không ai dám nói gì nhiều.
Trần Chứng giải thích.
- Nếu muốn đi thì cũng vậy, thiệp mời là ai đến cũng không cự tuyệt, ngươi cứ gặp hết, vậy chứng tỏ ngươi chỉ là xã giao khách khí, không muốn đắc tội với hoàng tử mà thôi, bọn họ cũng sẽ hiểu. - Không gặp toàn bộ thì ta có thể lý giải, nhưng nếu đi gặp hết, liệu có khiên Thánh Thượng không vui không?
Chu Phàm nhíu mày nói.
Ở trong mắt hắn, có qua lại với hoàng tử, chăng phải là tổi ky à?
- Nếu ở quốc gia khác thì có lẽ là vậy. Trần Chửng khẽ cười nói:
- Nhưng Thánh Thượng sẽ không để ý tới loại chuyện này, ở Kính Đô, bất kể là vị đại thân nào trong triều đều có thể quang minh chính đại giao hảo với hoàng tử, chưa từng có ai vì vậy mà bị hạch tội.
- Thánh Thượng đúng là người rộng rãi.
Chu Phàm trầm mặc một chút khen, hắn vốn cho rằng thân là quân vương, đối với loại chuyện này khẳng định sẽ vô cùng kiêng kị, không ngờ vị đó lại coi như không thây.
Là thật sự coi như không thấy, nếu không Trần Chửng đã không nói như vậy.
- Thánh Thượng rộng lượng, nhưng dù sao ngươi cũng là Đạo Chủ, cho nên vẫn phải chú ý ảnh hưởng một chút, đừng để một sô người tìm được cơ hội buộc tội ngươi, cho nên hoặc không gặp hoặc gặp tât.
Trần Chứng lại nói.
- Ta không biết gì về các hoàng tử, hi vọng Ngũ tiên sinh nói cho ta biết một số chuyện có liên quan tới bọn họ.
Trong lòng Chu Phàm đã có ý kiến _ nhất định đổi với việc này, nhưng vân muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút. Trần Chửng uống ngụm trà,
- Trừ những công chúa không thể kế thừa đại thông ra, cho đền hiện tại, Thánh Thượng tổng cộng sinh được hai trăm linh ba hoàng tử.
Hai trăm linh ba hoàng tử... Khóe miệng Chu Phàm giật giật, nhưng hãn cân nhắc đền thời gian tại vị của Đại Ngụy Thiên Tử, thể này dường như là không nhiều một chút nào.
- Trong Hai trăm linh ba hoàng tử... Lại có năm người chết non, trong nhiều hoàng tử như vậy người vô cùng ưu tú lại đạt tới mây chục.
Trần Chửng lắc đầu nói:
- Đừng nói là ngươi, cho dù là ta không thể biết được toàn bộ.
- Thánh Thượng đều áp dụng chính sách nuôi thả đổi với hoàng tử, mặc kệ không hỏi, để mặc bọn họ tự do ra vào Kính Cung, trừ ngày lễ tết lớn, cần toàn bộ phải về cung ra, còn lại bọn họ thích đi đâu thì đi.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, Đại Ngụy Thiên Tử này làm việc đúng là cổ quái, mặc kệ không hỏi han hoàng tử, chẳng lẽ là cảm thấy nhỉ tử của mình có nhiều rồi, không sợ đền lúc đó không tìm thầy người kể thừa ưu tú à?
- Vậy trong những hoàng tử này hiện tại có những ai xuất sắc nhất?
Chu Phàm hỏi.
- Danh khí của Đại hoàng tử, Tứ thập ngũ hoàng tử, Nhất bách linh nhất . hoàng tử gửi thiệp mời cho người đều không nhỏ.
Trần Chửng nghĩ một chút rồi nói:
- Trừ ba người bọn họ ra, còn có Lục hoàng tử, Thất thập nhất hoàng tử, Bát thập lục hoàng tử. Danh khí... Chu Phàm chú ý thấy cách dùng từ của Trần Chửng, hắn hỏi là người xuất sắc, có điều hắn không sửa lại, có lẽ là Trần Chửng cũng không biết trong bọn họ ai xuất sắc, hoặc là không muốn bình luận ai ưu tú hơn.