Chương 2494: Mượn pháp
Chương 2494: Mượn phápChương 2494: Mượn pháp
- Sư đệ việc gì phải quá cố chấp với loại chuyện này?
Đoan Mộc Tiểu Hồng nói lời này là rất năm chắc, thư viện cây to rê sâu, cho dù bàng quan với hoàng vị chỉ tranh, chờ hoàng tử ngồi lên hoàng vị, trở thành Hoàng để, chỉ cần đầu không bị ván cửa kẹp, đều sẽ không làm gì thư viện.
- Tuy là nói như vậy, nhưng một Hoàng đề thân thiết với thư viện và Hoàng đề không thân thiết với thư viện vân có khác biệt chứ.
Trần Chửng thở dài nói:
- Thôi thôi, không tranh thì không tranh.
- Chỉ là sư huynh, vì sao lúc này lão sư lại đi chu du các nước?
Vẻ mặt Trần Chửng nghiêm lại nói. Đoan Mộc Tiểu Hồng cảm thấy đau đầu, đây đã không phải một sư đệ hỏi như vậy, sau khi tin tức truyền ra, bất kể là các sư đệ ở Kính Đô hay không ở Kính Đô, đều hỏi việc này.
- Không phải ta đã thống nhất nói với các ngươi rổi à?
Đoan Mộc Tiểu Hồng vỗ vỗ trán nói:
- Lão sư đi chu du các nước là lâm thời nổi hứng, ta cũng không cản được. Hắn không muốn nói dối, nhưng lại không thể không nói dối, trong lòng cảm thầy có chút áy náy.
- Đại kiếp buông xuống, lão sư làm như vậy thật sự quá xẵng bậy.
Trần Chửng căm giận bất bình nói:
- Cho dù hắn rất xằng bậy, nhưng lần này không khỏi quá đáng ri.
- Lão sư luôn là như vậy. Đoan Mộc Tiểu Hồng an ủi:
- Lão sư nói hắn sẽ trở về khi đại kiếp tới, bảo chúng ta không cần lo lẵng. Chu Phàm trở lại chỗ ở của mình, rất nhanh hãn liền phát hiện, trong đoạn thời gian hắn rời khỏi, lại có thêm thiệp mời của ba vị hoàng tử.
Thiệp mời này là bọn Tiểu Bạch mở cửa nhận lấy thay Chu Phàm.
Chu Phàm tùy ý lật xem, đều là dùng các loại lý do mời hắn đi dự tiệc, hắn bãt đắc dĩ ném sang bên.
Không bao lâu sau, Trần Chứng phái một gia phó của hắn đến cho Chu Phàm sai phái.
Chu Phàm vội vàng viết sáu bái thiếp đẻ gia phó Trần Chửng này giúp hắn đi uyển chuyển cự tuyệt sáu vị hoàng tử. Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Thiệp mời của các sáu vị vẫn trong vòng ba ngày ngắn ngủi giông như hoa tuyết bay tới hắn.
Chu Phàm viết hổi thiếp trả lời cũng viết đến buồn nôn, hắn cũng không biết đã từ chổi thiệp mời của bao nhiêu vị hoàng tử.
Ngay cả Lưỡng bách linh tam hoàng tử xếp cuối cùng chỉ có hai tuổi cũng gửi thiệp mời cho hắn.
- Ngươi mới chỉ hai tuổi, lại gửi thiệp mời cho ta, ta đi nói chuyện kiểu gì với ngươi được?
Chu Phàm có chút dở khóc dở cười nghĩ.
Nhưng hắn nghĩ thì nghĩ như vậy, cũng biết tiểu hoàng tử chỉ có hai tuổi khăng định là không yêu nghiệt đến biết gửi thiệp mời, chắc là hoàng phi sau lưng sai người gửi hộ.
Trừ tiểu hoàng tử có ấn tượng sâu sắc với hắn ra, Lục hoàng tử, Thập thất hoàng tử, Tứ thập ngũ hoàng tử, Thất thập nhất hoàng tử, Bát thập lục hoàng tử Trần Chửng từng đề cập đều sai người gửi thiệp mời.
Đại đa số hoàng tử gửi thiệp mời một lần bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, thì không quấy rầy nữa, có điều có mấy vị hoàng tử tựa hổ là muốn biểu đạt ra ý coi trọng, sau khi bị uyển chuyển cự tuyệt, vân lặp đi lặp lại gửi đến thiệp mời.
Chu Phàm đối với điều này cảm thấy phiền không thôi, trong mấy vị hoàng tử không biết mệt đó có Lục hoàng tử.
- Lục hoàng tử à Lục hoàng tử, ta cho dù dự tiệc của ai cũng không dám dự tiệc của ngươi.
Khóe miệng Chu Phàm giật giật nghĩ. Hắn cuối cùng dứt khoát giao những thiệp mời gửi đi gửi lại của mấy vị hoàng tử đó cho gia phó Trần Chửng phái tới, bảo hắn chép lại lý do của mình lúc trước, sau đó thì đi làm chuyện khác.
Về phần vị Thánh Thượng đó, cũng không biết đang nghĩ gì, chắc đã biết Hàn Bắc Đạo Chủ hắn đến Kính Đô rồi mới đúng, vì sao một mực không triệu kiến hắn?
Kỳ thật Chu Phàm vẫn có chút chờ mong lần gặp mặt này, hắn trước giờ chưa từng được thấy Hoàng đế sống SỜ SỜ.
Chuyện về vị Thánh Thượng này thì đã nghe không ít, chắc không phải loại Hoàng để tàn bạo, đánh giá nhiều nhất chính là từ "Người rộng lượng”.
Nhưng trong lòng Chu Phàm hiểu, có đôi khi từ cực đoan nhất của người rộng lượng chính là hôn quân tầm thường vô vi.
Có điều bất kể là như thế nào, phải gặp rồi mới biết.
Nhưng Thiên Tử không triệu kiến, ngoại thần như hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ, để tránh nguy hiểm không biết chờ hắn, hắn đứt khoát không đi đầu, chỉ ở lại thư viện thành thật tu luyện cùng với xem điển tịch của tàng thư phòng.
Đại tiên sinh quả thật rất tốt, tàng thư phòng của thư viện Kính Đô tùy ý cho hắn xem, nhưng Chu Phàm cũng hiểu, điển tịch bí thuật công pháp quý giá, thư viện khẳng định đã sớm _ giầu đi rồi, có điều hắn cũng không để ý, hắn phần lớn là bổ sung tri thức tu hành còn thiếu của mình.
Nháy mắt hắn đã tới Kính Đô được mười ngày, trong thời gian mười ngày này, hắn dưới dốc lòng tu luyện, Kim Đan Cảnh hậu kỳ của hắn càng lúc càng củng cố viên mãn.
Thánh Thượng thủy chung không triệu kiến hắn, hắn nhân đoạn thời gian rảnh rồi này đã cân nhắc tới chuyện Bất Tử Cảnh sau Kim Đan Cảnh.