Chương 2496: Anh Cửu rời đi
Chương 2496: Anh Cửu rời điChương 2496: Anh Cửu rời đi
Hồn Ngư bị gợn sóng pháp tắc bạo phát ra giết chết, chỉ có nước sông màu xám hạ xuông.
Chỉ độc có huyết cầu to lớntrong _ không trung và Chu Phàm quan chiền trong bọt biển là không chịu ảnh hưởng.
Nhưng Chu Phàm cũng không nhìn rõ giao chiến của hai bên, dao động năng lượng giống như có thể đập vỡ nhật nguyệt tỉnh hà, xuyên qua không gian.
Hắn cảm thấy nhân hồn của mình không chồng đỡ được, cũng không dám cô xem tiềp, nhằm mắt lại.
Cho đến khi tất cả an tĩnh lại, hắn mới mở mắt, nhìn thầy phía dưới lại _ xuât hiện một chiâc thuyền không hề gặp phải phá hoại.
Mà trên giáp bản của thuyền chỉ còn lại một cái đầu. Đầu của Anh Cửu.
Anh Cửu chết rồi à?
Chu Phàm bị bọt biển bao phủ, nhìn đầu người trên giáp bản, rất nhanh hắn lại lo lắng cho ba nhỉ tử của mình, bởi vì ba nhỉ tử của hắn không xuất hiện ở trên thuyển.
Bọt biển mang theo Chu Phàm bay xuống, cho đến khi tới gần giáp bản, bọt biển mới phốc một tiểng tiêu tán, khiển cho Chu Phàm hạ xuống giáp bản.
- Con ta đâu?
Chu Phàm nhìn đầu của Anh Cửu, hỏi. Anh Cửu có thể còn lại đầu, vậy rất có thể là chưa chết.
Đầu tự động lật lại đối mặt với Chu Phàm, mắt nàng không nhằm, mà là mở to, nàng cười nói: - Đừng lo, lúc trước ta đã từng thể, nêu bọn họ chịu thương tổn, ta còn
+ . ` ?j1x ` ` có thê sống à? Bọn họ chỉ là vì dùng hêt lực lượng, được đưa ra ngoài trước mà thôi. Quả nhiên chưa chết... Khóe miệng Chu Phàm giật giật, đồng thời thở phào trong lòng, hẳn hỏi: - Ngươi thua rồi à? - Nhiều lời. Anh Cửu tức giận nói: - Nếu ta không thua, có thể thành như vậy à? Hiện tại ta ngay cả khí lực để nặn lại nhục thân cũng không có. Chu Phàm cảm thấy mình quả thật hỏi thừa, sao Anh Cửu có thể thắng được? Anh Cửu lại phá lên cười ha ha, trong tiếng cười chói tai khó nghe lộ ra nàng rât hưng phần.
Thua cũng vui như vậy, chắc không phải là triệt để điên rồi chứ? Trong lòng Chu Phàm thầm nghĩ.
- Mạnh, đúng là quá mạnh.
Trên mặt Anh Cửu lộ vẻ nụ cười quỷ dị,
- Dựa vào lực lượng của ba tiểu gia hỏa đó, cộng thêm lực lượng của ta, không ngờ vân thất bại thảm hại.
- Thế đã rất không tồi rồi.
Chu Phàm an ủi:
- Ta đã thấy một số người dẫn dắt bị áp chế rất thảm.
- Ngươi thì biết cái gì? Anh Cửu nói với vẻ khinh thường:
- Những người dẫn dắt đó bị giam cầm đại bộ phận lực lượng mới như vậy, ta là yêu cầu đánh một trận công băng, được triệt để mở ra lực lượng, căn bản là khác.
- Ngươi sẽ lập tức tiến vào ngủ say à? Chu Phàm quả thật không hiểu, hắn hỏi ra chuyện mình quan tâm hơn.
- Đương nhiên.
Anh Cửu nói:
- Lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, hơn nữa bởi vì ta sắp ngủ say, ngươi cũng rât nhanh sẽ bị truyền đưa ra.
Chu Phàm phát hiện quả nhiên là vậy, hai chân hắn đã có sương mù quần lên, xem ra hắn không thể hỏi quá nhiều chuyện, bao gồm cả vấn đề Bất Tử Cảnh.
- Sao?
Anh Cửu cười nói:
- Không nói với ta vài câu lưu luyến chia tay à? Hay là bởi vì ta sắp ngủ say, ngươi cao hứng tới không nói được gì.
Trong lòng ta quả thật rất vui, ả điên ngươi cuôi cùng cũng sắp đi rổi...
Chu Phàm cười gượng một tiếng nói: - Sao lại vậy, tuy ngươi nhìn thì không phải rất dê nói chuyện, nhưng ngươi quả thật cũng giúp ta không ít việc, ta còn phải cám ơn của ngươi, ta tin chúng ta rổi sẽ có ngày gặp lại.
- Khi ngày đó tới, chúng ta đều có thể thoát khỏi sự khổng chế của thuyền... Chu Phàm ặc một tiếng nói:
- Có điều ngươi dường như không muốn thoát khỏi sự khổng chế của thuyền.
- Biết vậy là được rồi.
Anh Cửu tức giận nói:
- Được rồi, ngươi đã nói xong thì ngậm miệng lại đừng phiền ta, ta muốn trước khi ngủ say, nhớ lại một chút về trận chiên đó.
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện cuối cùng không?
Chu Phàm vẫn không nhịn được hỏi, sương mù đã quấn tới hai vai hắn, cũng sắp triệt để che phủ hắn.
- Hỏi đi.
Anh Cửu nói. - Ngươi từng có từng thích một người không?
Chu Phàm hiếu kỳ nói.
Vấn đề này nghe thì rất đột ngột, nhưng hẳn chính là muốn biết, người tính cách điên cuống như Anh Cửu, liệu có thích một người không?
Da mặt Anh Cửu run lên, bình tĩnh nói:
- Ta nên giết ngươi.
Chu Phàm cười to thành tiếng, đầu hắn bị sương mù bao phủ, cả người triệt để biển mât trên thuyển.
Sau khi Chu Phàm biến mất, Anh Cửu trầm mặc, nàng nhớ tới tiểu viện đầy ánh mặt trời đó, chỉ là đã không về được.
Chỉ hơi thẫn thờ một chút, sắc mặt của nàng lại biển thành lạnh lùng, nàng nhìn giáp bản khẽ cười nói:
- Đúng là tính kế tốt, khoét sạch thứ tốt trên người ta, rồi khiển ta ngủ say.
- Còn một chút mặt mũi cũng không cho ta, giết ta chỉ còn lại một cái đầu...
Trên mặt Anh Cửu lộ ra biểu cảm ủy khuất hiểm thấy,
- Ngươi quá tuyệt tình, ta quen biết ngươi bao lâu, hắn mới quen ngươi bao lâu?
Sương mù cuồổn cuộn, ngưng tụ thành một khuôn mặt tươi cười.