Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1811 - Chương 2497: Anh Cửu Rời Đi (2)

Chương 2497: Anh Cửu rời đi (2) Chương 2497: Anh Cửu rời đi (2)Chương 2497: Anh Cửu rời đi (2)

Anh Cửu không giận mà ngược lại cười ha ha,

- Ta biết ngươi sẽ không nói cho ta biết vì sao lại tốt với hắn như vậy, có điều lần tỉnh lại này ta chơi rất vui, chỉ là đáng tiếc vân không thằng được ngươi...

Tiếng cười vang vọng ở trên thuyền, sương mù bay tới, bao phủ cả chiếc thuyền, chỉ còn lại huyết cầu to lớn treo trên trời chiều xuống sông xám. Chu Phàm tỉnh lại, sau khi xác nhận ba huynh đệ Tiểu Bạch không có chuyện gì, hắn thở phào, lại nghiêm túc hỏi chuyện phát sinh đêm qua. Chỉ là sau khi ba người Tiểu Bạch bị Anh Cửu mượn pháp tắc, không nhớ bất kỳ chuyện gì.

Chu Phàm cũng không hỏi nữa, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân điên Anh Cửu này đi rồi, sau này hắn không cần đối mặt với nàng ta nữa, đây là một chuyện tồt.

Nhưng hắn phải đối mặt với người dân dắt mới thức tỉnh, Anh Cửu cũng khó đổi phó như vậy, ai biết được người dân dắt mới sẽ là bộ dạng gì? Chu Phàm lại vội vàng dặn dò ba người Tiểu Bạch, nói với bọn họ đêm nay sẽ có người dân dắt mới ra sân, cần phải cần thận một chút.

Một ngày vô sự, rất nhanh đã tới đêm khuya.

Chu Phàm không quá khẩn trương, nhưng vần khó tránh khỏi có chút thấp thỏm nhắm mắt lại, hi vọng đừng là kẻ điên giống như Anh Cửu. Sương mù tràn ngập, vươn tay không thấy năm ngón, hẵn cảnh giác cao độ nhìn xung quanh, la lớn:

- Tiểu Bạch, Tiểu Lam, Tiểu Hắc các ngươi ở đâu?

- Cha, chúng ta ở phía sau ngươi. Thanh âm của Tiểu Hắc từ phía sau truyền đền.

- Tốt, các ngươi đừng động, cứ đứng như vậy, cần thận đừng rơi vào trong sông.

Chu Phàm nói.

Sương mù nồng đậm, mù quáng đi loạn, rất dễ rơi vào trong cạm bây của người dân dắt mới thức tỉnh.

Người dẫn dắt mới đó khẳng định đang quan sát bọn họ, tình huổng sương mù nồng đậm không phải là được thầy lần đầu tiên, có mây lần: người dân dắt thức tỉnh đều sẽ xuất hiện tình huổng như vậy.

Thủ đoạn khống chế sương mù của Chu Phàm chỉ là không chế một bộ phận nhỏ rất đơn giản, cho nên hẳn không thể làm được xua đi sương mù. - Vị tiền bối này, có thể xua đi sương mù không?

Chu Phàm hơi nhướng mày hỏi.

Hắn đợi một lúc, vẫn không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.

- Tiền bối, ta muốn câu cá.

Chu Phàm lại nói.

Hắn thử bức người dẫn dắt đó hiện thân hoặc nói chuyện.

Sương mù trước người hắn tan đi một chút, xuất hiện một cái bàn vuông, trên bàn bảy cần câu màu sắc khác nhau tựa vào bàn.

Được rồi, chiêu này quả nhiên không thể thực hiện được... Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hăn khoanh chân ngổi xuống, nhưng người dân dắt này chắc không phải người dân dắt loại hình bổi luyện, nếu không có thể đã xuất thủ đánh hắn một trận rồi.

Người dẫn dắt không chịu hiện thân, lại không chịu nói chuyện, vậy hắn. chỉ có thể tiêu hao với người dẫn dắt, tiêu hao đến khi sương mù biến mất hoặc là đến giờ rời khỏi Khôi Hà Không Gian mới thôi.

Sương mù không phải mỗi một đêm đều sẽ nồng đậm như vậy.

Chu Phàm để xác nhận ba nhỉ tử của mình không gặp chuyện không may, hắn thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện với ba người bọn họ, có được đáp lại mới yên tâm.

Loại trạng thái giằng co này duy trì một lúc, sương mù biến thành loãng đi.

Sương mù loãng đi, lúc này Chu Phàm mới phát hiện, trên giáp bản phía trước hắn có thêm một bậc thang bạch ngọc.

Trên bậc thang là ghế ngồi hoàng kim, một tiểu nam hài nhìn khoảng năm tuổi đang ngồi.

Tiểu nam hài đầu đội mũ Cửu Kim Long, mặc hoàng kim long bào đỏ, đai lưng gắn mười hai vòng ngọc xanh, chân đi giày tơ vàng.

Trang phục hoa lệ lông lẫy như vậy mặc ở trên người hắn, lại không có bất kỳ một chỗ không thích hợp nào, giống như hắn trời sinh chính là nên mặc như vậy, chỉ có trang phục hoa lệ lộng lây như vậy mới xứng với hẵn. Khuôn mặt tinh điêu ngọc trác đó của hắn nghiêm túc và kiên nghị, hắn ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa đang hờ hững nhìn chằm chằm Chu Phàm. Chu Phàm nhìn tiểu nam hài này, trong lòng hiện lên là những từ như 'Hoàng để", 'Thiên Tử', nhìn thì hắn chỉ là tiểu hài tử lại tạo cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm khí nuốt sông núi, duy ngã độc tôn.

Hắn thậm chí cho rằng thế gian sợ răng không ai giống Thiên Tử hơn tiểu hài này.

Đương nhiên trong lòng Chu Phàm hiểu rằng, nhìn thì là tiểu hài tử, trên thực tế khẳng định là lão quái vật không biết đã sông bao nhiêu năm tháng.

Có thể trở thành người dẫn dắt đều là tu sĩ đỉnh cấp.

- Chuyện của các hạ ta đều biết rồi. Tiểu nam hài thản nhiên nói:

- Ta cũng thừa nhận các hạ có chút đặc thù, nhưng các hạ muốn ta giúp ngươi, vân không đủ, bởi vì chế độ người phụ tá này là trước giờ đã có, hay là vì ngươi mà thiết lập, cái này vân chưa thể xác nhận. - Có điều có biến hóa như vậy, ta có thể tặng cho ngươi một cơ hội, xem ngươi có năm lầy được không, nều ngươi có thể năm lẫy, ta sẽ cho ngươi cơ hội giao dịch công bằng.

- Không biết nên xưng hô với tiền bối thể nào?

Chu Phàm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment