Chương 2507: Phẫn nộ và lão yến
Chương 2507: Phẫn nộ và lão yếnChương 2507: Phẫn nộ và lão yến
Viên Huệ sửng sốt vội vàng đứng lên, đỡ Tuệ Toàn dậy, muôn há miệng hô to, chỉ là Tuệ Toàn vươn tay ra tóm lấy tay trái của hắn, lắc đầu nói khẽ: - Đừng gọi bọn họ, đây là lựa chọn của sư phụ.
- Sư phụ, vì sao ngươi... Vì sao...
Hắn hốt hoảng lo sợ.
- Năm đó sư phụ đưa nhiều đệ tử như vậy đi...
Trong miệng mũi miệng mũi không ngừng có máu chảy ra, trên mặt hiện lên vẻ đau thương,
- Sư phụ có lỗi với bọn Viên Hóa, sư phụ cảm thầy rất áy náy... Chỉ là sư phụ từ nhỏ lớn lên ở phật tự, sao sư phụ có thể nhần tâm nhìn thây nó bị hủy...
- Năm đó sư phụ nên chết rồi, nhưng trong lòng vần cầu may nghĩ có lẽ có thể nhìn thấy ngày bọn Viên Hóa trở về... Hiện tại bọn Viên Hóa, người sống sót cũng không còn lại mãy, sai vân là sai... Tội nghiệt mà bọn Viên Hóa phạm phải đều nên tính ở trên người ta...
Nước mắt của hắn chảy xuống, phẫn nộ đổi với sư phụ lập tức tiêu tán, hắn muốn làm gì đó, lại biết mình không làm được gì.
- Viên Huệ... Viên Huệ...
Cánh tay Tuệ Toàn tóm hắn càng lúc càng dùng sức, nhưng khí tức càng lúc càng yếu.
- Sư phụ, ngươi nói đi, ta nghe.
Hắn vội vàng đáp.
- Đừng quản việc này nữa, rời khỏi, rời khỏi đi.
Lão hòa thượng buông tay. Hắn ngây ra một thoáng, lên tiếng khóc to.
Càng lúc càng nhiều hòa thượng chạy đến, nhìn hắn ở trên quảng trường ôm sư phụ của mình mà khóc rổng, bi thương tràn ngập trong hoàng hôn. Không ai lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn.
Đại đa số hòa thượng tản đi, chỉ còn hai lão hòa thượng ở lại quảng trường nhìn Viên Huệ, bọn họ cúi đấu, sắc mặt bình tĩnh đọc kinh cho Tuệ Toàn đã chết.
Tiếng khóc Trên quảng trường dần dân biển mãt, Viên Huệ lau nước mắt, hắn ôm lây lão hòa thượng đã chết, không nhìn hai lão hòa thượng đứng bên cạnh, đi ra ngoài Phật Thủ Quảng Trường.
- Đứng lại. Một lão hòa thượng vẻ mặt nghiêm túc trong đó trầm giọng nói:
- Ngươi muốn đi thì đi, nhưng đẻ Tuệ Toàn sư đệ lại.
Mở miệng nói chuyện là thủ tọa Giới Luật Đường Nhiên Mộc.
Chỉ là Viên Huệ không để ý, hắn tiếp tục bước về phía trước.
Trên mặt Nhiên Mộc lộ ra nộ ý, đã muốn xuất thủ, nhưng lão hòa thượng khác bên cạnh hẳn thở dài một tiềng nói:
- Tuệ Toàn sư đệ luôn coi Đại Phật Tự là nhà của mình, ta nghĩ sau khi hắn chết cũng hỉ vọng được an táng ở Đại Phật Tự, ngươi mang hắn đi như vậy thật sự có được không?
Người nói chuyện là thủ tọa Bàn Nhược Đường Nhiên Bi. Toàn thân Viên Huệ run lên, hắn xoay người nhìn hai thủ tọa Đại Phật Tự, hắn lại nhìn lão nhân đáng thương đã chết, miệng mũi toàn là máu, khuôn mặt xưa nay luôn âm trầm đó biến thành có chút dữ tợn,
- Hắn coi nơi này là nhà, nhưng các ngươi là bức tử hắn thế nào?
Hai người Nhiên Mộc và Nhiên Bi đều trầm mặc, bọn họ quả thật có trách nhiệm với cái chết của Tuệ Toàn, Tuệ Toàn sư đệ xưa nay thiện tâm, dốc lòng tu phật, chuyện năm đó không nên giao cho hăn làm.
Viên Huệ cúi đầu nhìn sư phụ đã chết, hắn không muốn để sư phụ lại nơi này, nhưng hắn lại biết cho dù Đại Phật Tự đổi với sư phụ như vậy, sư phụ khăng định vân nguyện ý ở lại nơi này.
Hắn dù bi thương, vẫn đặt sư phụ trên mặt đất. Hắn nhìn Nhiên Mộc và Nhiên Bi, nhớ tới sư phụ vừa chết, nhớ tới chư vị sư đệ Viên Hóa đã chết, lửa giận một mực đè nén đó bạo phát ra,
- Úm ma ni bát mị hổng, con mẹ nó nỉ bát mị hồng.
Hắn phát ra tiếng cười giận dữ thê lương mà điên cuồng rối rời đi.
Nhiên Mộc tức đến toàn thân run rẩy, lại muốn ra tay giữ Viên Huệ lại.
Chỉ là Nhiên Bi nhẹ nhàng phất tăng bào, lắc đầu.
Nhiên Mộc hầm hầm nhìn Nhiên Bi cản hắn lại,
- Sư huynh, hắn nhục mạ...
- A di đà Phật, ngươi quên nguyện vọng của Tuệ Toàn sư đệ rổi à? Nhiên Bi thở dài một tiếng nói. Nhiên Mộc trầm mặc, không có ý ra tay nữa, nguyện vọng duy nhât Tuệ Toàn lưu lại chính là hi vọng bọn họ đừng làm khó Viên Huệ.
Nếu không một hậu bối nho nhỏ như Viên Huệ, sao bọn họ lại để mặc cho hẳn càn rỡ như vậy?
- Chỉ là cứ vậy để hắn rời khỏi có thích hợp không?
Nhiên Mộc trầm giọng nói:
- Hắn chính là biết chuyện này.
- Có gì mà không thích hợp?
Nhiên Bi nói:
- Tuệ Toàn sư đệ sẽ không bán đứng Đại Phật Tự, cái nên biết hắn sẽ không biết, kệ hắn đi. Nhiên Mộc hiểu rồi, cho dù Viên Huệ biết việc này là thế nào, chỉ cần hắn không biết có đệ tử nào ở Tiểu Phật Tự, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Cùng lắm chính là ra ngoài chửi bới Đại Phật Tự một chút mà thôi, Nhiên Mộc gật đầu, xem như là nhịn.
Chỉ là bọn họ không ngờ thả hòa thượng tên là Viên Huệ đó đi, hậu quả mang đến lại còn đáng sợ hơn phản đồ trước kia.
Từ đó về sau, trong cảnh nội Đại Phật Tự có thêm một hòa thượng điên luôn căm phân, hắn lưu lạc giữa hương lý, hắn dùng lời nói ác độc nhục mạ Đại Phật Tự, thiếu chút nữa thì bị tín đồ đánh chết, nhưng mỗi lần hắn đều còn sống, dần dần, mọi người phát hiện, bên cạnh hòa thượng điên phân nộ tụ tập một đám người, đám người này cũng măng chửi Đại Phật Tự giống như hòa thượng điên.