Chương 2506: Sáng và tối (3)
Chương 2506: Sáng và tối (3)Chương 2506: Sáng và tối (3)
- Thánh nhân thư viện chỉ cười nhạt với cách nói này, hắn nói thăng có lẽ thư viện có mặt tối không tốt, nhưng mặt tối này tuyệt đối không lớn như Phật gia.
Tuệ Toàn nói đến đây, ngừng lại, chậm rãi nói:
- Lão thủ tọa và vị thánh nhân thư viện đó đều là hạng người trí tuệ cao siêu nhât đăng thê gian, trận tranh luận này là không có kết quả, với sự ngu dốt của sư phụ đương nhiên khó có thể phân biệt ra đúng và sai trong đó.
- Nhưng sư phụ thủy chung nhớ rõ lời Lão thủ tọa nói, thế gian có sáng có tối, Đại Phật Tự chính là như vậy, ngươi cho rằng Đại Phật Tự có cần thiết phải tồn tại không?
Trên mặt Viên Huệ lộ ra vẻ ngỡ ngàng, đây là căn nhà từ nhỏ nuôi lớn hắn, đúng như sư phụ nói, thiên tính hắn ngu dốt, tu Phật tu võ đều không quá tốt, vấn đề như vậy hắn dám trả lời sao?
Hắn một mực coi Đại Phật Tự là nhà, có thể hi sinh tính mạng của mình vì Đại Phật Tự, đạo lý lớn thìkhông hiểu, hiện tại lại không thể không đổi mặt với vẫn để như vậy, nều Đại Phật Tự không cần thiết tổn tại, vậy ý nghĩa sống sót của hắn là ở đâu?
- Đệ tử không biết.
Thanh âm Viên Huệ khàn khàn nói. Tuệ Toàn di dờ tầm mắt từ ánh tịch dương về, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi vẫn muốn biết đáp án mình muốn hỏi à?
- Ngươi muốn chờ thủ tọa đến nói với ngươi đáp án, sư phụ đương nhiên không thể giông như dạy ngươi đọc kinh, giải thích kinh văn, nói với ngươi ý tứ chuẩn xác, nhưng chuyện năm đó, kỳ thật là một tay sư phụ lo liệu, cho nên sư phụ có thể nói với ngươi chuyện năm đó là phát sinh thế nào.
Trong lòng Viên Huệ run lên, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sư phụ, hăn không thể tin được sư phụ là người chủ đạo giả, sư phụ là người thiện lương như vậy, từ nhỏ một mực quan tâm yêu quý bọn họ.
- Người xuất gia không nói dối.
Tuệ Toàn bình tĩnh nói:
- Ngươi chắc biết sư phụ sẽ không lừa gạt ngươi, năm đó mắt thấy Tiểu Phật Tự dần dần quật khởi lớn mạnh, có được sự tán thành của quan gia khiến phật tự chúng ta như nghẹn ở cổ, thủ tọa Thập Bát Đường ngày đêm lo âu, ăn ngủ khó yên, sợ truyền thừa hơn hai ngàn năm của Đại Phật Tự sẽ bị hủy trong tay chúng ta.
- Về sau trong chùa có người đề nghị, đưa một đám đệ tử ưu tú đến Tiểu Phật Tự...
Tuệ Toàn nói:
- Đệ tử thân mang sứ mệnh phải trung thành với Đại Phật Tự, lại phải khiên Tiểu Phật Tự không thể phần biệt là người Đại Phật Tự phái tới, vậy chỉ có lựa chọn những hài tử nhỏ tuổi. Tuệ Toàn nhắm mắt, hắn trầm mặc một chút nói:
- Đúng như ngươi nghĩ, Viên Hóa có thiên phú quyệt nhân, Tiểu Phật Tự thích đệ tử như vậy, chúng ta đã lựa chọn ra Viên Hóa cùng với đệ tử khác, sau khi âm thâm huân luyện một hai năm, đưa bọn họ vào Tiểu Phật Tự. Viên Huệ nhớ tới Tịnh Vân hòa _ thượng, mặt hăn lộ vẻ thông khổ, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Tịnh Vân chính là Viên Hóa.
Hắn có lòng muốn hỏi, rốt cuộc đưa bao nhiêu đệ tử chấp hành kể hoạch này, nhưng hắn nhìn sư phụ nhắm mắt, vân không đành lòng hỏi, bởi vì hắn hỏi, sư phụ hạ quyết tâm đổi thoại với hắn khẳng định sẽ nói, một khi nói, lúc đó sẽ khiển sư phụ lâm vào hoàn cảnh rất khó xử.
- Năm đó Viên Hóa đồng ý làm chuyện như vậy sao?
Viên Huệ không nhịn được hỏi.
- Năm đó hắn chưa đến mười tuổi, đồng ý thì sao? Không đồng ý thì sao? Tuệ Toàn vẫn không mở mắt, trên mặt hẳn lộ ra vẻ từ bi thở dài nói:
- Trong tương lai, những người này khăng định sẽ hồi hận vì làm ra lựa chọn như vậy, cả đời chỉ có thể làm: mặt tối của Đại Phật Tự, lo lắng thấp thỏm, sợ bị Tiểu Phật Tự phát hiện, vì Đại Phật Tự mà làm chuyện mình không muốn làm.
- Ngươi nói bọn họ sẽ không hối hận sao?
Viên Huệ nhớ tới những lời Viên Hóa từng nói trước khi chết, lúc này hắn mới cảm nhận được sự thống khổ giãy giụa của Viên Hóa trước khi chết, bọn họ chính là đệ tử Phật gia, lần huyết trận hiến tế đó, kêu gọi phân thân Âm Quy Ma hàng lâm, Viên Hóa chính là muốn hại chết người toàn thành.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên ngọn lửa phân nộ, hắn chỉ mong tự đốt cháy mình, như vậy hắn sẽ không cần biết chuyện như vậy nữa.
Nhưng oán được ai chứ, là hắn nhất định phải muốn tìm hiểu chân tướng bất kham đó, hắn chưa từng cảm thấy thống khổ như vậy.
- Vì đối phó Tiểu Phật Tự...
Hắn nhìn Tuệ Toàn vẻ mặt từ bi, hắn phát hiện mình chưa bao giờ biết người như thầy như cha này, hắn là rất xa lạ, xa lạ đến khiến hắn cảm thây sợ.
Hắn là phải thế nào mới có thể nhẫn tâm như vậy, đầy bọn Viên Hóa vào hổ lửa đó?
Chỉ là đây chung quy vẫn là sư phụ hắn tôn trọng nhất, hắn vân không thể nói ra bât kỳ lời nhân tâm nào. Tuệ Toàn bỗng nhiên mở mắt nhìn. Viên Huệ, trên mặt lộ ra nụ cười, hãn từ từ ngã xuống đất, trong miệng mũi ứa ra máu tươi.