Chương 2505: Sáng và tổi (2)
Chương 2505: Sáng và tổi (2)Chương 2505: Sáng và tổi (2)
Các tiểu hòa thượng không biết vì sao lại hơi sợ tăng nhân này, bọn họ đi qua Phật Thủ Quảng Trường, đều sẽ theo bản năng bước nhẹ chân chậm rãi đi qua.
Các tiểu hòa thượng tiến vào hậu viện, tăng nhân giồng như không biết, hãn đang đợi.
Cho dù trong lòng hắn sớm đã có đáp án, nhưng hắn vân đang đợi.
Bởi vì sư phụ không nói, đáp án của hăn không có ý nghĩa.
Các tiểu hòa thượng không biết là, hắn từng đứng lên vào mùa đông, rời khỏi Phật Thủ Quảng Trường, đến Bàn Nhược Lâm.
Mùa đông hàn khí rất sâu, Bàn Nhược Lâm bách hoa điêu linh, hoa nở chỉ có mãy loại ít ỏi.
Nhẫn đông quấn lấy khóm cây mọc ra lá mới màu tím đỏ, trong đông lạnh lại sinh cơ bừng bừng.
Lá mới đông lạnh không héo, là vì nhân đông.
Hắn thở dài một tiếng, hòa thượng tên là Tịnh Vân đó vì sao lại thích nhân đông, bởi vì hắn hi vọng có thể giồng như nhân đông sống qua đông lạnh đổi với hăn mà nói là dài đăng đăng, mọc ra lá mới màu tím đỏ ngụ ý cho tân sinh.
Chỉ là hắn vẫn không thể sống qua đông lạnh, càng không thể tân sinh. Hắn xoay người rời khỏi Bàn Nhược Lâm, quỳ gối trên Phật Thủ Quảng Trường, đầu óc mơ hổ trong mùa đông rét lạnh mới trở nên rõ ràng. Hắn quỳ gối trên Phật Thủ Quảng Trường, không đứng lên nữa.
Nếu không phải chùa từ bi, đưa đổ ăn và nước tới cho hắn, hắn quỳ không chất, nhưng cũng sẽ đói chết trong quảng trường này.
Tịch dương hạ xuống, ánh nắng đỏ sâm chiều lên Phật Thủ Quảng Trường, hắn mở mắt.
Trước mắt hắn xuất hiện một lão hòa thượng, mặt hòa thượng đây nếp nhăn, lông mày màu trắng thưa thớt, đang từ bi nhìn hẵn.
- Sư phụ.
Hắn nghiêm túc lại mang theo kính ý dập đầu.
Lão hòa thượng trước mắt không phải thủ tọa Đại Phật Tự Thập Bát Đường, cũng không phải cao tăng đại đức danh khí lớn gì, hắn chỉ là lão hòa thượng Tuệ Toàn từng nuôi nâng tiểu hòa thượng trong chùa.
Tuệ Toàn là người hắn tôn trọng nhât, cho dù là thủ tọa ở trong lòng hẳn cũng không bằng lão hòa thượng ở ngoài chùa thì không có tiếng tăm gì này.
Là Tuệ Toàn nuôi hắn lớn lên, chỉ là người hắn chờ không phải Tuệ Toàn. - Viên Huệ, nếu sư phụ bảo ngươi rời khỏi, ngươi có thể đi hay không? Tuệ Toàn khẽ thở dài nói.
- Có.
Viên Huệ không chút do dự nói.
- Nhưng sư phụ không mở miệng được, trong miều cũng không ai dám lên tiếng bảo sư phụ khuyên ngươi rời khỏi.
Tuệ Toàn nói:
- Ý của bọn họ là ngươi thích quỳ thì cứ để cho ngươi quỳ, quỳ đền khi ngươi nguyện ý rời khỏi mới thôi. Viên Huệ không nói gì, chỉ trầm mặc nghe, chùa làm như vậy hăn không cảm thấy kỳ quái.
- Ngươi muốn một đáp án, nhưng trong chùa ngay cả thủ tọa cũng không thể cho ngươi đáp án.
Thủ tọa trong miệng Tuệ Toàn là thủ tọa Giảng Kinh Đường, hắn lại nói:
- Có lẽ Lão thủ tọa có thể cho ngươi đáp án, nhưng không ai có thể quây rầy Lão thủ tọa.
- Sư phụ vốn muốn nói nhân sinh hổ đổ, nhưng ngươi quỳ lâu như vậy, đáp án đổi với ngươi khẳng định là rât quan trọng, như vậy ngay cả sư phụ cũng không hồ lộng được.
Tuệ Toàn nhìn đệ tử của mình, trong mắt lộ vẻ từ ái,
- Năm đó trong nhiều đệ tử như vậy, ngươi thiên tính ngu dồt, thiên phú tu hành cũng không được, tư chất trung bình trở xuống, nhưng sư phụ thích ngươi nhất, sư phụ có đôi khi cũng nghĩ không thông.
- Là đệ tử cô phụ sự yêu mến của sư phụ.
Giọng Viên Huệ khàn khàn, hai mắt ửng đỏ.
Tuệ Toàn ngầng đầu nhìn tịch dương sáp biên mât,
- Năm đó khi sư phụ còn là một tiểu hòa thượng, Lão thủ tọa đã là Lão thủ tọa.
- Lão thủ tọa rất ít hiện thân, nhưng ngày này, thánh nhân thư viện tới Đại Phật Tự, Lão thủ tọa hiện thân.
- Lúc ấy sư phụ có thể may mắn tùy thị ở bên cạnh, thánh nhân thư viện thể tới rào rạt, hắn mở miệng nói hòa thượng chúng ta không biết sinh sản, là con đỉa nước hút máu con dân Đại Ngụy.
- Lão thủ tọa chỉ mỉm cười nói Phật gia cho tín đồ tín ngưỡng, bảo hộ tín đồ bình an, tín đổ nguyện ý cung phụng Phật gia, ai theo nhu cầu nấy, sao lại có cách nói đỉa?
- Thánh nhân thư viện không dễ dàng bị thuyết phục, hắn châm chọc nói Phật gia cung cấp tín ngưỡng, chỉ là khiến tín đồ trở nên ngu muội, càng ngu muội càng tín ngưỡng, thư viện bọn họ thì khác, tôn chỉ của thư viện là dùng dạy học nuôi người, khiến dân chúng được sáng suốt, để bọn họ biết cái gì là sai cái gì là đúng. - Hắn nói chỗ duy nhất đáng khen của Phật gia, đó chính là bảo hộ tín đồ bình an, nhưng thế không công bằng, tín đổ phải cho Phật gia hút máu cả đời, cho dù không có Phật gia, quan gia Đại Ngụy, thư viện đều sẽ bảo hộ con dân được bình an, mà dân chúng không cần ngay cả tâm cũng bán cho Phật gia.
- Lão thủ tọa và thánh nhân thư viện cứ tranh phong như vậy, cuối cùng Lão thủ tọa nói có sáng có tối, tất cả thế gian không ngoài như vậy, thư viện, quan gia cũng có mặt tối không nhìn thấy, việc cần gì phải chấp nhất không buông như vậy?