Chương 2517: Chủ mưu đã lâu
Chương 2517: Chủ mưu đã lâuChương 2517: Chủ mưu đã lâu
Một đạo thân ảnh màu xanh từ ngoài tường băng bay vào, lập tức đến bên cạnh Quỷ Trụ Thiên Thủ, Quỷ Trụ Thiên Thủ Cảm nhận được uy hiếp, tất cả xúc tu đều đột nhiên thu lại, hình thành từng tầng tường tay bảo hộ bản thân.
Một quyền đánh ra.
Ẩm!
Ánh sáng màu vàng bắn ra, tường tay tầng tầng lớp lớp đó vỡ vụn, hình trụ khổng lổ bị cắt thành hai đoạn, máu ám lục rơi xuông.
Quỷ Trụ Thiên Thủ chết rồi, người nhãn lực tốt mới nhìn rõ thân ảnh màu xanh đó là đại tiên sinh thư viện Đoan Mộc Tiều Hồng sắc mặt lạnh lùng.
Vô số võ giả từ tường băng sụp đổ ở phía bắc ùa vào, đây là trợ giúp của quan gia đền. Từ lúc thư viện gặp chuyện không may đền khi quan gia tới trợ giúp, chỉ qua một đoạn thời gian rât ngắn. Chu Phàm cũng yên tâm rồi.
Quan gia vừa đến trợ giúp, những người đeo mặt nạ đó lại bắt đầu thoát đi, bọn họ bóp nát khí cụ hắc ngọc bội dã sớm chuẩn bị trước, từng thân thể tuôn ra khói đen nổng đậm, khi khói đen tản đi, người đeo mặt nạ đã biển mất.
Dù là như vậy, vẫn có không ít người đeo mặt nạ đang bỏ chạy gặp phải công kích mà chết.
Chu Phàm thu đao vào vỏ, hắn nhìn người hò hét qua lại, tâm tình hơi trầm xuống, sự phát đột nhiên, lần này thư viện gặp tốn thất lớn.
Những người đeo mặt nạ đó nếu không phải thể lực khác ngụy trang, vậy chắc là Thiên Quyệt Minh hắn đã mấy lần có tiếp xúc.
Chỉ là vì sao Thiên Quyệt Minh lại bày ra tập kích nhắm vào thư viện được chủ mưu từ lâu này.
Nếu không phải chủ mưu đã lâu, với nội tình của thư viện Kính Đô, căn bản không thể lập tức tạo thành phá hoại lớn như vậy.
Ba bức tường băng còn lại cũng sụp đổ, nhiều quan gia võ giả Phù Sư hơn tiến vào thư viện, cứu trị người bị thương.
Sự hỗn loạn của thư viện không kéo dài bao lâu đã kết thúc.
Chỗ ở của Chu Phàm bị hủy, thư viện lại an bài chô ở mới cho hẳn, chỉ là hắn chưa kịp tới chô ở mới, đã bị người đại tiên sinh phái tới gọi đi. Rất nhanh hắn tiến vào trong một căn phòng nghị sự. Trong phòng nghị sự chỉ có hơn hai mươi người, những người này nếu không phải đệ tử của thánh nhân thư viện thì chính là tu sĩ thực lực không tổi của thư viện.
Đương nhiên, thực lực của thư viện không chỉ có như vậy, thánh nhân thư viện có hơn một trăm đổ đệ, chỉ là đại đa sổ đều phân bổ ở thư viện các huyện của Đại Ngụy, người ở lại Kính Đô không tính là nhiều.
Chu Phàm ở thư viện chỉ ru rú trong nhà, hắn chỉ nhận ra mây người bọn Trần Chứng.
Đoan Mộc Tiểu Hồng ngồi trên chủ vị, sắc mặt của hắn ngưng trọng, hắn bảo Chu Phàm tìm vị trí ngổi xuống. Sau khi người tới đủ, mọi người bắt đầu thương nghị chuyện thư viện bị tập kích.
Chu Phàm nghe một lão giả râu trắng kể lại, mới biết nhân số người chết trong lần tập kích thư viện này, cho dù thời gian tập kích rất ngắn, thư viện cũng chết hơn năm trăm người, trong đó đại đa số là học sinh.
- Có thể như vậy, là vì Hợp Hợp Cốt và Quỷ Trụ Thiên Thủ đều là loại hình quái quyệt dễ tạo thương vong lớn, là vì trận pháp thủ hộ cũng bị bọn họ hủy một bộ phận, không thể khởi động, càng bởi vì khi chuyện xảy ra, chúng ta bị những tu sĩ mà kẻ tập kích phái ra dùng đủ loại biện pháp ngăn cản.
Lão giả trầm giọng nói.
- Bọn họ rất hiểu chúng ta, thậm chí biết vị trí đại khái của chúng ta, trước mắt tra được, chắc là bọn họ trước khi sự phát đã dùng bí thuật khống chế giáo tập của chúng ta, hỏi ra những tin tức này.
- Đương nhiên không loại trừ khả năng thư viện chúng ta tổn tại gián điệp.
Trong lần tập kích này, cũng có giáo tập chết, nhưng tu sĩ thư viện không ai tử vong, chỉ có mấy vị vô ý bị thương mà thôi.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành có _ chút vi diệu, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, kẻ tập kích chuẩn bị rất chu toàn, biết vị trí đại khái của đám người bọn họ, hoặc là nói, kẻ tập kích trước khi chuyện nổ ra, trốn ở phụ cận yên lặng giám thị bọn họ.
Đương nhiên lục thức của tu sĩ nhạy bén, muốn giám thi không bị phát giác, vậy không thể ở quá gần.
- Sư huynh, lần này ngươi ra ngoài làm việc có bao nhiêu người biết? Trần Chửng hỏi.
Vấn đề này cũng rất mấu chốt, bởi vì đó Đoan Mộc Tiểu Hồng ở trong thư viện, lần tập kích này không thể diễn biến thành kết quả như hiện tại.
- Ta không cố ý giấu giếm.
Đoan Mộc Tiểu Hồng áy náy nói:
- Đều là lỗi của ta.
Đoan Mộc Tiểu Hồng rời khỏi thư viện chứ không rời khỏi Kính Đô, chỉ làm việc ở nơi cách thư viện không xa, nêu không hãn cũng không thể khi chuyện phát sinh, trong thời gian ngăn như vậy chạy về,cũngbởivì không rời khỏi Kính Đô, hắn không cổ ý ẩn tàng hành tung của mình, cho nên rât nhiều người biêt hắn đã rời khỏi thư viện.
- Sư huynh đừng tự trách, chúng ta có ai ngờ được lại có kẻ lớn mật đến tập kích thư viện?
Tể Tử Ngã, đệ tử thứ bảy mươi chín của Thánh nhân thở dài nói.