Chương 2530: Nhớ nhung trong tình yêu
Chương 2530: Nhớ nhung trong tình yêuChương 2530: Nhớ nhung trong tình yêu
Hắn nghĩ đến đây khẽ cười nói:
- Trước kia từng có một bài cũ, dùng ở đây lại vừa hay thích hợp.
Trên thi hội không phải ai cũng có thể linh cảm bộc phát, cho nên trong bụng có thi từ tích trữ lấy ra dùng, cũng không ai dám cười, đương nhiên tiền đề là không thể thi từ chưa được công bố, nếu không làm như vậy không quá thú vị.
Lục hoàng tử cười cười, sai người chuẩn bị giấy bút cho
Khi Chu Phàm cầm bút chuẩn bị viết từ, hắn bỗng nhiên nhớ tới mình từng thể nếu lại viết thi từ thì chính là chó... Nghĩ đến đây, hắn thầm sủa ba tiếng gâu gâu gâu ở trong lòng, sau đó mới bắt đầu viết từ.
Lục hoàng tử ở bên cạnh nhìn, khi Chu Phàm viết xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Phàm trở nên phức tạp, hắn thở dài nói: - Chu đại nhân, ngươi thế này không khỏi quá bắt nạt người ta rồi.
Là một nam nhân thích nam nhân, khi nói ngươi là bát nạt người, Chu Phàm lập tức nổi hết da gà, hắn buông bút, khiêm tổn nói:
- Khiến điện hạ chê cười.
Những văn học sĩ đó đều viết xong rổi, khi bọn họ lòng đầy tự tin viết ra thi từ của mình, lại vân chú ý động tĩnh của Chu Phàm, thấy Chu Phàm quả thực viết một bài, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ hiểu thăng.
Bọn họ thừa nhận Chu Phàm quả thật rất lợi hại, nhưng không phải đại biểu cho bọn họ sẽ nhận thua.
Lục hoàng tử nhìn một đám văn nhân học sĩ đó cười nói:
- Không phải ta có ý nịnh bợ Chu đại nhân, hạ thấp chư vị, chỉ là bài từ của Chu đại nhân viết quá tôt, thê này đi, chúng ta thưởng thức tác phẩm của Chu đại nhân trước, sau đó lại nói chuyện bình chọn.
Lục hoàng tử nói như vậy, tân khách trong sảnh đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ lại một tác phẩm có thể . truyền cho đời sau lại xuất hiện rổi à? Không ai dị nghị, bọn họ cũng rất hiểu kỳ Chu Phàm viết là bài từ gì, lại có thể được Lục hoàng tử khen ngợi như vậy.
Khi nói chuyện, bài từ của Chu Phàm đã được chép thành mây bản, truyền xuống, để những văn nhân học sĩ đó xem.
Độc ỷ nguy lâu phong tế tế.
Vọng cực ly sầu,
Ảm ảm sinh thiên tế. Thảo sắc sơn quang tàn chiếu lý. Vô nhân hội đắc bằng lan ý.
Dã nghĩ sơ cuồng đồ nhất tuý.
Đối tửu đương ca,
Cưỡng lạc hoàn vô vị.
Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vị y tiêu đắc nhân tiểu tuy.
Dịch nghĩa:
Một mình tựa lầu cao, gió thổi nhẹ nhẹ.
Trông xa tắp mối ly sầu,
Tâm tình buổn chán từ nơi chân trời xa thăm dâng lên.
Màu cỏ ánh núi trong bóng nắng chiều tàn. Không ai hiểu được tình tự của lúc tựa lan can.
Chợt có ý muốn say khướt bừa đi.
Có rượu trước mặt thì nên ca hát,
Cố gượng vui cũng là vô vị.
Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hổi tiếc.
Vì chàng đáng khiến mình tiểu tuy. Trong sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động, những văn nhân học sĩ đó sau khi xem xong đều trầm mặc không nói gì, một câu 'Y đới tiệm khoan chung bất hôi, vị y tiêu đắc - nhân tiểu tuy' cuồi cùng, đã triệt để đánh bại bọn họ.
Chính là bà từ tên là Điệp Luyến Hoa này trước giờ chưa từng nghe qua, nhưng chưa nghe qua, không ai dám nói, nếu không chẳng phải là lộ ra bọn họ vô tri à?
Vả lại chỉ cần là bài từ xuất sắc, cho dù không có tên bài, cũng sẽ có người nguyện ý biên khúc cho bài từ này, trước có từ sau có khúc, tuy hiểm thấy, nhưng cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Bài Thanh Thanh Mạn đó của Chu hoa cúc, cũng là sau khi xuất hiện, mới . biên ra làn điệu mới, cho nên đây đều là vấn để nhỏ mà thôi.
- Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đặc nhân tiểu tuy.
Có người ngam khẽ, sau đó hâm mộ nói:
- Cũng không biết Chu đại nhân lao có thể nghĩ ra từ hay như vậy, đúng là đại gia thi từ trời sinh.
Đáy lòng Chu Phàm dâng lên một trận cảm giác xấu hổ, xin lôi, Liêu đại tình thánh à, xin ngươi tha thứ cho kẻ đạo văn vô sỉ ta đây.
Thấy Chu Phàm không lộ ra bất kỳ vẻ vui mừng nào, trong lòng mọi người không nhịn được lại khen thầm, có thể viết ra tác phẩm xuất sắc như vậy, lại không lộ ra một chút kiêu căng nào, không quan tâm hơn thua, đây mới là phong thái của đại gia thỉ từ.
- Từ này, không phải chỉ có câu cuối cùng đó là hay, ba câu 'Trữ ỷ' phía trước viết nhìn xa sinh sầu, hai câu Thảo sắc' viết cảnh tượng vắng vẻ và thương nhiều nhớ nhiều.
Một văn nhân tuổi tác không nhỏ rung đùi đắc ý nói:
- Cường nhạc vô vị, ngữ cực trầm thống. Hai câu 'Y đái" lại càng lộ rõ nhu tình hậu ý.
- Bởi vậy có thể biết Chu đại nhân vô cùng nhớ nhung vị cô nương đó, dụng tình cực sâu. Mọi người nhao nhao đồng ý với cách nói của vị văn nhân đó, may mà không ai hỏi Chu Phàm là nhớ nhung vị cô nương nào, nếu không Chu Phàm thật sự không biết nên đi đâu tìm ra một cô nương giả dối hư ảo. Có điều bài từ này của Liễu đại tình thánh lúc trước là viết cho ai?
Chu Phàm cũng không biết, hắn chỉ sắc mặt bình tĩnh ngổi ở đó, làm bộ như việc này không liên quan tới hắn.