Chương 2532: Chợ quái quyệt
Chương 2532: Chợ quái quyệtChương 2532: Chợ quái quyệt
Sau khi Hoàng hậu đó chết bệnh, Thánh Thượng không lập bất kỳ Phi tử nào làm hậu, dường như cũng không có ý lập Thái tử, nếu không các hoàng tử cũng không cần phải phân cao thấp với nhau như vậy.
Không ai biết vì sao Thánh Thượng lại không lập Thái tử.
Thập thất hoàng tử đó mời Chu Phàm tới Quái Quyệt Tập Thị (chợ quái quyệt) gặp mặt.
Quái Quyệt Tập Thị tên sao nghĩa vậy, đó chính là nơi mua bán quái quyệt. Quái quyệt không thể thuần phục, đồng thời rất nguy hiểm, nhưng một số quyền quý quyền quý lại rất cảm thấy hứng thú với những quái quyệt nguy hiểm này, phong trào nuôi dưỡng quái quyệt ở Kính Đô một mực rất hưng thịnh.
Đương nhiên mỗi một quái quyệt Quái Quyệt Tập Thị bàn ra, đều phải đăng ký vào sổ sách, các đệ tử quyền quý cần chịu trách nhiệm với quái quyệt mà mình đã mua, một khi quái quyệt gây ra chuyện gì, những đệ tử quyền quý này cần phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Trên thực tế quái quyệt Quái Quyệt Tập Thị bán, đều có hạn chế cấp bậc, cao nhất không thể cao hơn cấp Hắc Lệ, hơn nữa cho dù là cấp Hắc Lệ, cũng phải là quái quyệt cho dù tẩu thoát, cũng không thể tạo thành tai hoạ phạm vi lớn, nếu phát hiện quái quyệt không hợp quy định, vậy thương gia nhẹ thì sẽ bị phạt cho táng gia bại sản, nặng thì sẽ bị bắt vào đại lao, luân lạc thành tù phạm. Đương nhiên ngay cả như vậy, dưới tình huống các đệ tử quyền quý chịu bỏ tiền, thường thường sẽ có người nguyện ý bí quá hoá liều, buôn quái quyệt nguy hiểm cao hơn câp Hắc Lệ. Chu Phàm đi vào Quái Quyệt Tập Thị, thượng nhân trên đường không nhiều lắm, nhưng đều là người mặc quần áo hoa lệ lộng lẫy, bên cạnh người như vậy đều có mấy võ giả người hầu đi theo.
Mà hai bên đường phố thì dùng phù lục hoặc khí cụ nhốt các loại quái quyệt hiếm lạ cổ quái, nhãn cầu, xương cốt màu đen, một đống cát vàng, mèo màu đen thậm chí là tiểu cô nương bộ dạng không khác gì con người, chỉ là cái miệng của tiểu cô nương này chính là đầy răng nanh đen xì dày đặc.
Cũng chỉ có loại địa phương Kính Đô này, mới có chợ như vậy... Trong lòng Chu Phàm có chút cảm khái, nhưng trên đường phố như vậy, hắn kỳ thật là phải thầm để phòng.
Hắn trong đoạn thời gian này bận các loại yến hội với các hoàng tử, trên thực tế cũng có ý đổ dùng bản thân câu ra thích khách tử địch Chu gia, chỉ là loại hi vọng này rất xa vời, bởi vì sự lưu truyền của Hổi Ảnh Châu, khẳng định sẽ khiến tử địch Chu gia biến thành thận trọng hơn, muốn bọn họ xuất thủ, là không dễ dàng.
Thiên Quyệt Minh làm như vậy, thật sự mang đến phiền toái rất lớn cho hãn.
Rất nhanh hắn đã tới một trang viên tên là Quyệt Phủ.
Quái Quyệt Tập Thị phần lớn là cửa hàng, trang viên tên là Quyệt Phủ này, ở chô hẻo lánh, danh khí không nhỏ, ngay cả người vừa đến Kính Đô. không lâu như Chu Phàm khi rảnh rồi cũng nghe nói tới tên của Quyệt Phủ. Nghe đổn Quyệt Phủ bán ra các loại quái quyệt cấp bậc không thâp, thậm chí không ít con đã vượt qua phạm vi quy định của quan gia.
Đương nhiên cũng chỉ là lời đồn, ít nhất Quyệt Phủ một mực không sập, có thể thấy được bổi cảnh của nó rất thâm hậu. Hiện tại Thập thất hoàng tử này hẹn hắn tới đây, chẳng lẽ bối cảnh của Quyệt Phủ là Thập thất hoàng tử?
- Có phải Chu Phàm Chu đại nhân không?
Hai thanh niên đứng trước cửa Quyệt Phủ, thấy Chu Phàm đến gần, vội vàng chấp tay hỏi.
- Là ta.
Chu Phàm hơi gật đầu.
- Đại nhân, mời vào bên trong. Hai người thanh niên lập tức khách khí nói.
Chu Phàm theo hai người bọn họ đi vào, trang viên có núi giả đình đài, hoàn cảnh u tĩnh.
Có điều thuận theo hành lang dài đi vào bên trong, sắc mặt của hẳn trở nên có chút vi diệu, hắn để tránh khiển người ta hoài nghi, không mở ra nhĩ thức nghe trộm, nhưng cũng có thể loáng thoáng nghe thây tiếng gầm của các loại quái quyệt từ trong trang viên truyền ra.
Hắn theo hai người đó, rất nhanh liền đến một viện lạc rộng lớn, một đám người đang vây lại với nhau, thì thẩm to nhỏ.
Người vây xem đều mặc quần áo hoa lệ lộng lây, tướng mạo trẻ tuổi, chắc đều là con cháu thể gia Kính Đô.
- Đại nhân chờ một chút.
Hai người bước nhanh chen vào đám người, không bao lâu sau, đám người tản ra, một nam tử thanh niên mặc quần áo vàng từ trong đám người cât bước đi ra.
Đám người đó cũng đang quan sát Chu Phàm, đồng thời thì thầm to nhỏ. - Chu Phàm.
Nam tử thanh niên không lạnh không nóng nói,
- Muốn gặp ngươi cũng không dễ dàng.
- Xin Điện hạ tha thứ.
Chu Phàm tỉnh ngộ biết rằng nam tử thanh niên này chính là Thập thất hoàng tử, hắn mỉm cười hành lễ. Nhưng trong lòng hắn có chút không vui, lúc trước những hoàng tử đó đều gọi hắn là 'Chu đại nhân", Thập thât hoàng tử này lại gọi thắng tên hắn.
- Tới đây xem đi, Quyệt Phủ bắt giữ được một Ký Sinh Lục Vĩ.
Thập thất hoàng tử không nhắc tới việc này nữa, hắn xoay người bước đi. Đám người tự động tách ra một con đường.
Chu Phàm nhướng mày, hắn đi theo, nhìn thấy một khúc đuôi xanh dài bằng tay người bị lồng ánh sáng đen xì vây khốn.