Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1847 - Chương 2533: Đầu Óc Có Bệnh

Chương 2533: Đầu óc có bệnh Chương 2533: Đầu óc có bệnhChương 2533: Đầu óc có bệnh

Cái đuôi xanh này nhìn thì không được tốt lắm, nhưng là quái quyệt cấp Hắc Lệ.

Ký Sinh Lục Vĩ, cho dù là phòng ngự chân khí cũng rất khó chống đỡ được sự ký sinh của nó, là một loại quái quyệt đối với võ giả mà nói là rất đáng sợ.

Ký Sinh Lục Vĩ đang không ngừng dùng đuôi quật vào lồng ánh sáng đen xì, lồng ánh sáng phát ra điện quang, khiến cho Ký Sinh Lục Vĩ không làm gì được lồng ánh sáng đen này.

- Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Thập thất hoàng tử nhìn Ký Sinh Lục Vĩ hỏi.

- Hồi bẩm điện hạ, điện hạ nói khiến Ký Sinh Lục Vĩ thần phục ngươi, chỉ cần nó nguyện ý thần phục điện hạ, trở thành thủ hạ của điện hạ, sẽ thả nó ra. Một đệ tử thế gia trả lời.

- Tốt lắm, ta nhớ ra rồi.

Thập thất hoàng tử nhìn Ký Sinh Lục Vĩ hỏi:

- Ngươi có nguyện ý thần phục ta không?

Chu Phàm chỉ bình tĩnh nhìn, Ký Sinh Lục Vĩ căn bản không phải trí quyệt, ngay cả tiếng người cũng nghe không rõ, càng đừng nói là nghe hiểu tiêng người.

Ký Sinh Lục Vĩ đang quật lồng ánh sáng đen, căn bản không để ý tới Thập thất hoàng tử.

- Xem ra nó không muốn thần phục ta rồi.

Thập thất hoàng tử lạnh lùng nói: - Nghịch ta thì chết.

Lổng ánh sáng bị rút đi, Ký Sinh Lục Vĩ hóa thành một đạo ánh sáng xanh lá, bay ra, một lão giả tóc trắng xoá xuât thủ, hắn đánh tới một quyền, Ký Sinh Lục Vĩ còn không kịp tới gần đám người, đã bị đánh thành một đồng bã máu.

Khí tức của lão giả cường đại, hiển nhiên là một tu sĩ đã tiền vào Đạo cảnh.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nhìn trò khôi hài này, trong lòng hãn hiểu đây là diên cho hăn xem, Thập thât hoàng tử này là đang bất mãn với hẳn? Hay là thiên tính như vậy?

- Giết hay lắm.

- Điện hạ uy vũ. Đám người đó nhao nhao vây quanh Thập thất hoàng tử a dua nịnh hót. Thập thất hoàng tử vỗ tay,

- Các ngươi đi xem quái quyệt đi. Đám người đó rất nhanh liền tản đi, đi vào sâu bên trong, Quyệt Phủ này tầng tầng lớp lớp, bên trong để nhiều quái quyệt thú vị hơn.

Người tản đi rồi, bên cạnh Thập thất hoàng tử chỉ dân theo tu sĩ đó, hắn xoay người nhìn Chu Phàm nói:

- Ngươi biết ta là ai không?

- Điện hạ không phải Thập thất hoàng tử à?

Chu Phàm mỉm cười nói.

- Phụ thân ta là Đại Ngụy Hoàng đế, mẫu thân ta là Đại Ngụy Hoàng hậu, ta là nhỉ tử thứ nhất của mâu hậu, tức là trưởng tử, tương lai chỉ có thể là ta kê thừa đại thông.

Thập thất hoàng tử lạnh lùng nói:

- Cho dù ngươi là Đạo Chủ, cũng không nên liên tiếp cự tuyệt lời mời của ta, lại càng không nên sau khi bái phỏng nhiều hoàng tử như vậy, hiện tại mới đến bái phỏng ta.

- Chu Phàm, ngươi đã biết sai chưa? Ngạo khí, kiêu ngạo, nhưng dường như là không có đầu óc, có điều không biết có phải giả vờ ra hay không...

Trong lòng Chu Phàm đưa ra đánh giá như vậy, chỉ là vẫn thờ ơ cười nói:

- Ta không cho rằng ta có gì sai, ta thích bái phỏng ai trước thì bái phỏng người đó.

Chỉ là hoàng tử mà thôi, cũng không phải người thừa kể được chỉ định, cuồng cái gì?

Chu Phàm không định quan tâm tới hắn, cho dù là hoàng tử, hắn cũng không sợ, nếu đối phương chỉ kiêu ngạo, chứ không phải là vừa tới đã diễn như vậy, lại chỉ vào mũi hắn nói hắn sai rồi, có lẽ hắn sẽ nhịn, nhưng hiện tại đôi phương nói như vậy, hắn lười chẳng muốn để ý tới đối phương nữa.

Hắn tốt xấu gì cũng là Hàn Bắc Đạo Chủ, không cần thiết phải khúm núm như vậy, Đạo Chủ phải có khí độ của Đạo Chủ.

Vả lại Đại Ngụy Thiên Tử thân thể rất tốt, lại có nhiều hoàng tử như vậy, nếu Thập thất hoàng tử này chỉ có chỉ số thông minh như vậy, thật sự không đáng lo.

Sắc mặt Thập thất hoàng tử càng lạnh hơn,

- Xem ra những hoàng huynh hoàng đệ đó của ta là tâng bốc ngươi rồi, khiến ngươi quên thân phận của mình, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là một con chó mà hoàng thất Đại Ngụy chúng ta nuôi thôi, mà ta là chủ nhân của ngươi, nếu một con chó không nghe lời, vậy nên xử lý thế nào?

- Điện hạ, tất nhiên là làm thịt.

Ánh mắt lão giả âm lãnh nhìn Chu Phàm.

Chu Phàm lại mỉm cười,

- Xin lỗi, ngươi sai rổi, ta chưa bao giờ cho răng mình là chó, chỉ có người không ưỡn thẳng được lưng mới cho răng mình là chó, cho dù ở trước mặt Thánh Thượng, ta cũng nói như vậy. - Hơn nữa, ngươi cũng không thể đại biểu cho hoàng thất Đại Ngụy, ta cảm thấy rất đáng tiếc phải nói với điện hạ, Đại Ngụy không phải chế độ trưởng tử kế thừa, ngươi không phải Thái tử, Thánh Thượng có rất nhiều nhỉ tử xuất sắc.

Ánh mắt Thập thất hoàng tử biến thành oán độc, câu cuồi cùng của Chu Phàm khiền hắn đau nhói.

- Thập thất điện hạ muốn vẩy uy phong ở trước mặt ta, sợ răng còn quá sớm.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười nói. - Lớn mật, ngươi đã dám vũ nhục điện hạ.

Lão giả gầm lên, nếu người trước mặt không phải Chu Phàm, hắn đã sớm xuất thủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment