Chương 2534: Đầu óc có bệnh (2)
Chương 2534: Đầu óc có bệnh (2)Chương 2534: Đầu óc có bệnh (2)
Hắn không dám xuất thủ... Là vì Chu Phàm từng một quyển giết một tu sĩ Kim Đan, hắn ngay cả Kim Đan cũng không phải, xông lên sợ răng chỉ là chịu chết mà thôi.
Chu Phàm không dám ra tay với hoàng tử, nhưng lại dám xuất thủ với hãn.
Chu Phàm đoán được tâm tư của lão giả, hắn nhìn lão giả thản nhiên nói: - Ngươi là người thông minh, ta chưa từng vũ nhục điện hạ đúng không? Lão giả nghe hiểu ý trêu chọc, hắn tức giận đến xanh mặt.
Đối với Thập thất hoàng tử, Chu Phàm đương nhiên không dám xuất thủ, nhưng Thập thất hoàng tử cũng không dám xuất thủ với hắn, nếu Thập thất hoàng tử dám xuất thủ với hắn, hắn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch đứng yên để Thập thất hoàng tử đánh, hắn không ngại mượn cớ này để xuất thủ giáo huấn Thập thất hoàng tử này một chút, ầm ï tới trước mặt Thánh Thượng, đổi với ai đều không có lợi.
Thập thất hoàng tử này nhìn thì kiêu ngạo ngang ngược, nhưng chắc sẽ không tự rước lây nhục.
Thập thất hoàng tử chỉ lạnh lùng nhìn Chu Phàm,
- Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, hỉ vọng ngươi cũng nhớ kỹ.
- Ta thì vừa hay ngược lại, mỗi ngày đếu có rât nhiều việc, ta chưa chắc đã nhớ được.
Chu Phàm nói:
- Nếu Điện hạ không có việc gì, ta cáo từ trước.
Chu Phàm nói xong, không để ý tới Thập thất hoàng tử nữa, xoay người rời đi. Hắn ra khỏi Quyệt Phủ, có chút đau đầu dụi dụi huyệt Thái Dương ở hai bên, nếu có thể, hắn đương nhiên không hi vọng đắc tội với một hoàng tử, nhưng đầu óc đối phương dường như có vấn đề, cứ giống như một con chó điên muốn cắn hắn, hi vọng biến hắn thành chó của mình.
Nhưng Thập thất hoàng tử cũng không nghĩ mà xem, không ngờ một chút mặt mũi cũng không cho hắn, hắn chỉ có thể trở mặt.
- Đúng là đầu óc có bệnh.
Chu Phàm có chút căm tức lầm bẩm một câu, bước nhanh rời đi.
Chờ Chu Phàm đi rồi, Thập thất hoàng tử vẫn sắc mặt lạnh lùng, hắn liếc lão giả một cái, nói: - Ngươi chắc biết, ta không thích người trong bụng có lời muốn nói lại không nói cho ta biết, ngươi có gì thì nói đi.
- Điện hạ, vì sao muốn dùng thái độ như vậy đổi đãi với Chu Phàm?
Lão giả không nhịn được hỏi.
Điện hạ đương nhiên không phải kẻ ngu xuân ngôc nghêch cuồng ngạo, nhưng hôm nay thái độ đổi với Chu Phàm đó không khỏi quá nóng
- Không cho ta sử dụng, tức là kẻ địch cta.
Thập thất hoàng tử cười lạnh nói:
- Chu Phàm muốn không đếm xỉa đến, không muốn cho ta sử dụng, vậy ta đối đãi với hắn thể nào cũng được. - Vả lại hắn quả thật không tôn trọng ta, ta rât không thích hăn. - Nhưng điện hạ, làm vậy chẳng khác nào có thêm một kẻ địch.
Lão giả vẫn thành thật nói ra.
- Có thêm thì có thêm.
Thập thất hoàng tử không chút để ý nói:
- Nhiều năm như vậy trôi qua, ta gây thù chuốc oán còn ít à?
- Lão bất tử đó đố ky ta, sợ ta đoạt vị trí của hằn, ta vốn nên là Thái tử, hẳn lại chậm chạp không lập ta làm Thái tử, nếu ta không có nhiều kẻ địch một chút, hắn sẽ chỉ càng kiêng kị ta, thậm chí muốn giết ta, giông như lúc trước mượn đao giết mâu hậu của ta vậy.
Khi Thập thất hoàng tử nói lời này, sắc mặt rát bình tĩnh. Toàn thân lão giả run lên, điện hạ có thể nói, nhưng hãn lại không dám nhiều lời như vậy.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
- Chu Phàm là Hàn Bắc Đạo Chủ thì sao?
Thập thất hoàng tử lại nhìn Kính Cung, cười lạnh nói:
- Nếu hắn vừa rồi biểu hiện ra có một chút tôn trọng đổi với ta, sau khi ta đăng cơ sẽ lưu lại cho hãn một con đường sống, nhưng hẳn hiển nhiên không có ý tôn trọng ta, vậy sau khi ta đăng cơ, tât giêt hắn.
- Còn cả những người giống như hắn, nếu ta là vua, nhất định sẽ phải dâng lên mưa máu gió tanh, mới có thể bình phục mổi hận trong lòng ta.
- Thời gian trôi qua quá lâu, những người đó đều quên ta mới là người thừa kể duy nhất của hoàng vị, bọn họ đều nên chất. Hắn phát ra tiếng cười phát ra.
Lão giả quỳ xuống nói:
- Điện hạ nhất định sẽ ngồi lên Tất Hắc Hoàng Tọa chí cao vô thượng.
- Ngươi thực sự nghĩ như vậy à?
Nụ cười Trên mặt Thập thất hoàng tử vụt tắt, lạnh lùng nhìn chăm chăm lão giả.
- Điện hạ cớ sao lại hỏi vậy, những gì ta nói đều là chân tâm chân ý.
Lão giả có chút sợ hãi nói.
- Ngươi đã biết ta sẽ ngồi lên hoàng vị, vì sao vừa rồi không dám động thủ với Chu Phàm?
Thập thất hoàng tử lạnh giọng nói:
- Ngươi đương nhiên không phải là đối thủ của Chu Phàm, nhưng ngươi phải ra tay với Chu Phàm, cho dù chết cũng không sao, ta rất hoài nghỉ sự trung thành của ngươi đối với có bao nhiêu?
Thân thể Lão giả rét lạnh không thôi, hắn cảm thấy tử vong đang tới gần, điện hạ không phải tu sĩ, nhưng hắn lại có cảm giác như vậy, đó có thể là cao thủ điện hạ đặt trong chỗ tối, hắn cúi đầu run giọng nói:
- Không phải Thuộc hạ sợ chết, mà là muốn giữ lại một thân hữu dụng để giúp điện hạ, nhưng ta biết ta sai rổi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.