Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1849 - Chương 2535: Tứ Cô Nương Phường

Chương 2535: Tứ Cô Nương Phường Chương 2535: Tứ Cô Nương PhườngChương 2535: Tứ Cô Nương Phường

Loại cảm giác âm lãnh này càng lúc càng đậm, đây tuyệt đổi là một tu sĩ quỷ đạo, hắn sợ hãi nghĩ, nhưng hắn không dám vọng động, nều không hãn khăng định không sông được.

- Vậy ta tạm thời tha cho ngươi một mạng.

Thập thất hoàng tử nói.

Lúc này cảm giác âm lãnh đó mới nhanh chóng tản đi.

Không phải tất cả hoàng tử đều sẽ không ngừng phát ra lời mời, có một số hoàng tử sau khi tìm hiểu được Chu Phàm chỉ là ăn chùa uồng chùa, uyền chuyển cự tuyệt rât nhiều hoàng tử, những hoàng tử này dứt _ khoát từ bỏ hï vọng, không còn ý đổ lôi kéo Chu Phàm nữa.

Đương nhiên cũng có hoàng tử tràn đầy tự tin, không từ bỏ.

Đối với người từ bỏ, Chu Phàm đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian dự tiệc, hắn chú ý danh sách hoàng tử đã từ bỏ một chút, phát hiện Tứ thập ngũ hoàng tử trong các hoàng tử danh khí khá lớn mà lúc trước Trần Chứng từng đề cập đã từ bỏ.

Điều này khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuôi, vồn hăn nghĩ hăn đã đi gặp hoàng tử, vậy gặp các hoàng tử mà Trần Chửng từng để cập cũng rất thú vị, thuận tiện quan sát một chút xem trong bọn họ ai có khả năng thắng nhất.

Đương nhiên cho dù quan sát được, hăn cũng không định tham dự vào hoàng vị chi tranh.

Với tiềm lực và thực lực của hắn, hắn lại bảo trì thái độ không giúp ai, vậy bất kể vị hoàng tử nào thành Hoàng đế đều sẽ không bạc đãi hắn ... Đương nhiên hiện tại phải loại trừ vị Thập thất hoàng tử đó ra. Ở Tứ Cô Nương Phường, buổi sáng môi ngày khi sắc trời còn mờ mịt, có vô số người từ phố lớn ngõ nhỏ đi ra, tới các nơi Kính Đô đi làm kiếm sống, phụ cận Kính Đô chỉ có rất ít ruộng đồng, đại đa số bách tính đều chỉ có thể tự làm nghề nghiệp của mình hoặc là làm thuê cho thương nhân. Tứ Cô Nương Phường là một phường bần dân trong đó, cho nên càng là như vậy.

Sáng sớm vô số người giống như hẹn trước ùa ra, hình thành một đám đông thú vị, rộn ràng nhốn nháo.

Ở trước một quầy hàng ăn sáng, hắn sẽ luôn xuất hiện đúng giờ, mua một chút đổ ăn, sau đó ngổi ở đó nhìn đám đông.

Điếm chủ của quầy ăn sáng đã nhìn quen rồi, ở trong mắt hắn, nam tử trung niên này chính là một quái nhân, mua đổ ăn, lại không dùng một giọt nước, giổng như muốn ở trong đám người tìm ra người nào đó.

Chỉ là mỗi ngày người từ bên trong ra nhiều tới khiếp người, muốn từ trong nhiều người như vậy tìm ra một người là không dê dàng.

Hơn nữa điếm chủ cảm thấy, nam tử trung niên này cũng không giông như đang tìm người, mà là vừa nhìn vừa cười, nhìn cũng được một năm rồi. Lúc ban đầu trong lòng điếm chủ cảm thầy sợ, còn lén lút báo cho bộ khoái tuần tra biêt, về sau bộ khoái đó nói thân phận của người này không có vần để, hắn mới tính là an tâm.

Mỗi lần đám đông triệt để tản đi, nam tử trung niên sẽ đứng lên tính tiền rời khỏi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn im lặng bước đi. Nhưng hôm nay lại có chỗ đặc thù, nam tử trung niên này không ngờ là đi vào bên trong Tứ Cô Nương Phường, ngày xưa, hắn đều ra bên ngoài rời đi.

Điếm chủ nhìn đến đây, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh hắn lại bận rộn, chắng buổn nhìn quái nhân đó nữa.

Quái nhân ở trong mắt điếm chủ, nam tử trung niên đó giẫm giày trắng không nhiêm một hạt bụi lên trên đường phố bẩn ướt, rất nhanh đã dính nước đen, hắn chỉ mỉm cười không chút để ý.

Tứ Cô Nương Phường vào sáng sớm, đám đông tản đi, an bình hiếm có. Tứ Cô Nương Phường an bình như vậy sẽ chỉ kéo dài một thời gian rất ngắn, chờ một lát, lại sẽ biến thành cãi vã tranh cãi ầm ï, nam nhân ra ngoài công tác, nhưng trong phường thị vẫn còn người già trẻ con phụ nữ, cùng với những tiểu thương dao hàng trong ngõ phổ.

- Điện hạ.

Bên cạnh nam tử trung niên có thêm một tên mập dáng người thấp lùn. Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu, tâm tình của hắn rất tốt, hăn là Tứ thập ngũ hoàng tử, ở trong triều được gọi là hoàng tử thể tuất dân tình nhât.

- Dạ Tứ.

Tứ thập ngũ hoàng tử nói:

- Những kẻ ngu xuẩn trong triểu, thây ta thường xuyên đền phường bẩn dân, nói ta yêu dân như con, bọn họ nói có đúng không?

- Điện hạ, ngươi mắng bọn họ là ngu xuẩn, bọn họ đương nhiên là không đúng. Dạ Tứ trả lời.

- Đúng vậy, bọn họ nhớ biết ta đang nghĩ gì?

Tứ thập ngũ hoàng tử thở dài nói:

- Ta tới đây, chỉ là muốn tới mà thôi, đầu phải cần làm bộ làm tịch như vậy?

- Bọn họ không đến, vĩnh viễn sẽ không nhìn thây, kỳ thật bọn họ cũng không khác gì người nghèo ngày đêm vất vả lao động, để cầu ba bữa ẩm no, đều là có người, đều là giãy giụa sinh tổn trong vùng lây.

- Đều là một số kẻ đáng thương mà thôi.

Thanh âm của hắn tràn ngập vẻ trách trời thương dân.

- Bọn họ không biết điện hạ có thể cứu bọn họ trong nước lửa, bọn họ không chủ động quỳ gối trước mặt điện hạ cầu xin điện hạ cứu bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể làm kẻ đáng thương, không có tư cách được điện hạ che chở.
Bình Luận (0)
Comment