Chương 2536: Tứ Cô Nương Phường (2)
Chương 2536: Tứ Cô Nương Phường (2)Chương 2536: Tứ Cô Nương Phường (2)
Trên mặt Dạ Tứ cũng lộ ra vẻ đồng tình.
- Ta không bác ái, ta chỉ cứu người ta cho răng đáng cứu.
Tứ thập ngũ hoàng tử nói.
- Điện hạ không định cho Chu Phàm đó một cơ hội à?
Dạ Tứ hỏi.
- Dạ Tứ, không phải ta không cho hắn cơ hội, mà là bản thân hắn từ bỏ.
Tứ thập ngũ hoàng tử lắc đầu nói:
- Từ lần đầu tiên ta mời hắn, hắn không đến, vậy hẵn không có cơ hội nữa.
- Nếu là như vậy, vì sao điện hạ còn liên tiếp gửi thiệp mời cho hẳn?
Dạ Tứ khó hiểu hỏi. - Ngươi lại quên rồi.
Tứ thập ngũ hoàng tử mỉm cười nói:
- Ta không phải thường xuyên nói với các ngươi à, chúng ta phải là trân bảo không phát sáng trong bóng tôi, chờ thời khắc đó ánh sáng tỏa ra xua đi bóng tổi tới, trước đó, phải ẩn nâp trong bóng tối không cho người ta phát hiện.
- Những huynh đệ đó của ta là gửi thiệp mời cho hẵn, ta đương nhiên cũng phải sai người gửi cho hắn, hiện tại có người không gửi, ta cũng thuận lý thành chương dừng gửi thiệp mời. - Chu Phàm hiện tại chính là một mắt bão, tụ lại sẽ chỉ rước lẫy nhiều ánh mắt hơn, cũng không có bất kỳ lợi ích gì, đừng nói ta cho hắn cơ hội hắn không nhận, cho dù hắn nhận, ta cũng phải cân nhắc lợi hại một chút. - Thì ra là thế. Dạ Tứ nói:
- Nếu Chu Phàm chủ động đến bái phỏng điện hạ thì sao?
- Đương nhiên là cự tuyệt sự bái phỏng của hắn.
Tứ thập ngũ hoàng tử nhảy qua hố trên đường, cười nói:
- Những huynh đệ đó của quá ngu, chỉ có thể nhìn thầy lợi ích trước mắt, lại không biết, Chu Phàm rất có thể chỉ một con mãi.
- Phụ hoàng chậm chạp không gặp Chu Phàm, chính là muốn xem những hoàng tử chúng ta có dã tâm mưu triều soán vị hay không?
- Điện hạ.
Dạ Tứ do dự một chút nói: - Không phải nói Thánh Thượng xưa nay khinh thường làm loại động tác nhỏ này à?
Tứ thập ngũ hoàng tử dừng chân, hắn nhìn về phương hướng Kính Cung, trầm mặc một lúc nói:
- Hắn là chưa từng làm chuyện thăm dò như vậy, nhưng không có nghĩa là hăn sẽ không làm.
- Nếu làm, đó chính là một cái bẫy, vậy phải trả giá rất lớn, việc gì phải vì mời chào một Chu Phàm một Bất Tử Cảnh mà vội vàng nhảy vào trong.
- Điện hạ nói có lý.
Dạ Tứ hơi cúi đầu nói.
Tứ thập ngũ hoàng tử quay đầu lại nói:
- Ta chưa bao giờ cho rằng đối thủ của ta chỉ là những huynh đệ đó của ta, đối thủ lớn nhất của ta vĩnh viễn. là vị phụ hoàng vĩnh viên không thể rời cung đó, hi vọng các ngươi cũng phải hiểu.
Thanh âm của Dạ Tứ khẽ run lên, nói: - Vâng, cẩn tuân dạy bảo của điện hạ. Tứ thập ngũ hoàng tử không để ý đến Dạ Tứ, hắn chỉ thấp giọng lầm bẩm:
- Chỉ là chưa từng có ai biết hắn đang nghĩ gì, hắn lại muôn làm gì, vị thánh nhân thư viện đó không nhìn thấu, vị Lão thủ tọa Đại Phật Tự đó cũng không hiểu, ta cũng không rõ.
- Đây mới là chỗ khiến người ta cảm thầy sợ của hắn, thánh tâm khó dò. Hai người đi tới cuối đường, bọn họ nhìn thì thoải mái nói loại chuyện này trên đường phô, nhưng trên thực tề, thậm chí không ai có thể nhìn thầy bọn họ đi qua đường, càng đừng nói là có thể nghe thây bọn họ nói chuyện.
Bọn họ giống như ẩn trong bóng râm. Tròi tháng năm, Chu Phàm không phải đang dự tiệc thì chính là đang trên đường đi dự tiệc, chỉ có ban đêm mới có thời gian dùng để tu luyện. Cho dù là như vậy, có không ít hoàng tử không cần gặp, nhưng dựa theo trình tự, hắn cũng chỉ mới gặp đền hoàng tử thứ năm mươi hai.
- Thánh Thượng, vì sao ngươi phải để nhiều nhi tử như vậy?
Chu Phàm cười cười uống một chén rượu với hoàng tử thứ năm mươi hai, trong lòng oán thẩm.
Hắn đối với loại sinh vật hoàng tử này, đã nhìn chán tới buổn nôn rồi, không có bất kỳ cảm giác gì.
Đại Ngụy Thiên Tử có nhiều nhỉ tử như vậy, nói không chừng giáp mặt nhìn thấy nhi tử của mình, có lẽ người có thể nhận ra, nhưng tên thì chưa chắc có thể gọi ra, càng không thể biết đây là Phi tử nào sinh ra.
Ao nhỏ ngoài đình đài nước biếc, cá chép bơi lội thành đàn.
Ngũ thập nhị hoàng tử đang thao thao bãt tuyệt thông qua nói chuyện để triển lãm cơ nhục của mình, hai bên đều có thị nữ phụng dưỡng. Trên mặt Chu Phàm nở nụ cười giả dối hưởng ứng, trên thực tế hắn rất phản cảm với phương thức cố ý triển lãm cơ nhục để hấp dân hắn của Ngũ thập nhị hoàng tử, hắn chỉ có thể kiên nhân nghe, đợi khi tìm được cơ hội thích hợp thì cáo từ rời đi.
Bỗng nhiên Chu Phàm không bày ra tư thế kiên nhẫn lắng nghe nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên trời có một chiếc phù xa vàng óng ánh đang bay vào phủ của Ngũ thập nhị hoàng tử, bồng bềnh đõ trên mặt nước ao nhỏ, mặt nước nổi lên gợn sóng.
Ngũ thập nhị hoàng tử cũng ngậm cái miệng đang lải nhải lại, hắn có chút kinh hỉ nói:
- Đây là phù xa của phụ hoàng, chẳng lẽ phụ hoàng nhớ ta, muốn triệu ta vào cung à?
Chu Phàm:
- Chúc mừng điện hạ.