Chương 2538: Hiển hoà
Chương 2538: Hiển hoàChương 2538: Hiển hoà
Chu Phàm đi vào, cung điện kim bích huy hoàng, khắp nơi đều lộ hết vẻ hoa lệ lộng lây, hắn nhìn thầy một lão thái giám tóc hoa râm, bên cạnh lão thái giám dân theo hai tiểu thái giám.
- Chu đại nhân, xin theo ta.
Lão thái giám mặt không biểu cảm quan sát Chu Phàm một chút rổi xoay người bước đi.
Chu Phàm chỉ có thể đi theo, bọn họ đi trong cung điện, lão thái giám đó dân Chu Phàm vào trắc điện, trong trắc điện bày một bàn một bàn, một nam tử anh tuần tóc tai bù xù mặc y bào màu vàng đang uống rượu.
- Thánh Thượng, người tới rồi.
Lão thái giám khom người cung kính nói.
- Thần Chu Phàm bái kiến Thánh Thượng. Chu Phàm chỉ nhìn một cái rồi thu hổi tâm mắt, khom mình hành lề nói. Hắn không ngờ lần đầu tiên hắn diện thánh lại gặp một Đại Ngụy Thiên Tử tùy ý như vậy.
- Miễn lễ.
Đại Ngụy Thiên Tử buông chén rượu, nụ cười ôn hòa nói:
- Hiện tại đã là buổi trưa, Chu khanh gia đột nhiên bị ta gọi, nều chưa ăn cơm, vậy ăn cùng ta nhé, thể nào? Chu Phàm:
Ngữ khí của Đại Ngụy Thiên Tử bình thường giống như đang tiếp đón bằng hữu đến nhà làm khách.
- Tạ Thánh Thượng. Chu Phàm vội vàng dạ một tiếng, hắn vừa từ chô Ngũ thập nhất hoàng tử uổng vài chén rượu, bụng trồng trơn, hơn nữa Đại Ngụy Thiên Tử đã nói - như vậy, hắn cũng không thể từ chổi. Rất nhanh có tiểu thái giám mang bát đũa và chén rượu mới lên.
Đây không phải là loại thiện phòng đại xan, tiệc rượu thiên về đơn giản, nhưng đơn giản chỉ là đổi với Thiên Tử, vân đầy một bàn, mãy chục món án.
Chu Phàm muốn ăn gì, ra hiệu cho tiểu thái giám, sẽ bưng tới cho hắn. Hắn bảo tiểu thái giám bưng cho hắn một đĩa thịt nướng, hắn rụt rè ăn. Hắn nghĩ thầm trong lòng gần vua như gần cọp, cho dù ăn cũng không được quá tùy ý, để tránh bị cho rắng là miệt thị Thiên Tử, trực tiếp bị lôi ra ngoài chém đầu.
Đại Ngụy Thiên Tử cũng không có nói chuyện với Chu Phàm, chỉ lo ăn uống, có điều tư thế của hắn tao nhã, không mất phong phạm Đế Hoàng.
Chu Phàm không dám quan sát Đại Ngụy Thiên Tử, chỉ ăn một cách câu nệ, trước khi hắn chưa tới thế giới này nhớ rõ đã xem qua ở đâu đó, nói cung ngự thiện vì suy nghĩ cho sức khỏe của Hoàng đế, thường là nấu nhạt, nhưng ngự thiện của Kính Cung lại không phải là nhạt nhẽo vô vị, mà rất mỹ vị.
Có điều đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, thế giới này cho dù chỉ là võ giả cũng có thể chất cường hãn, căn bản không cần cân nhắc tới vần đề đường muối vượt chỉ tiêu gì cả. Chu Phàm đang nghĩ ngợi lung tung, ngược lại không khẩn trương nữa.
Kỳ thật người dẫn dắt mà buổi tối hắn gặp còn lợi hại hơn, thống ngự Vạn Quốc, nhưng hắn lại không sợ Vạn Quốc Chi Hoàng đó một chút nào, đó là bởi vì Vạn Quốc Chỉ Hoàng không làm thương tổn được tới hắn, nhưng nếu hắn đắc tội với Đại Ngụy Thiên Tử, ở loại địa phương Kính Đô này, muôn sông sót rời khỏi là không dễ dàng.
Cho nên hắn đương nhiên phải cảm thấy kiêng kị đối với Đại Ngụy Thiên Tử.
Chu Phàm ăn một chút, sau khi cảm thấy đủ rổi, buông đũa, kỳ thật hắn chưa no, nhưng hắn là thần tử không thể để Đại Ngụy Thiên Tử chờ hắn. Đại Ngụy Thiên Tử thấy vậy cười khẽ một tiêng,
- Rất nhiều thần tử cùng ăn cơm với ta, là rất khó có người được ăn no. Chu Phàm chỉ có thể cười gượng một tiếng, hắn không thể nói ăn no rồi, thế không phải là khi quân sao?
Đại Ngụy Thiên Tử không khuyên Chu Phàm nữa, hắn ăn một lúc, uồng vài chén rượu, mới xem như kết thúc bữa.
Đại Ngụy Thiên Tử bảo Chu Phàm cùng hắn tản bộ trong cung, phía sau chỉ có lão thái giám đó đi theo.
- Ngươi tới Kính Đô được một đoạn thời gian rổi, đã quen chưa?
Đại Ngụy Thiên Tử hỏi.
- Hồi bẩm Thánh Thượng, rất tốt. Chu Phàm trả lời.
- Nói cho ta nghe một chút đi, có gặp được chuyện gì thú vị không?
Đại Ngụy Thiên Tử lại hỏi.
Chu Phàm không biết vì sao Đại Ngụy Thiên Tử lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn nói một số từng trải của hắn, cuối cùng lại nói:
- Ta trong đoạn thời gian này phần lớn là bận dự lời mời của các vị hoàng tử.
Chu Phàm nói ra, là vì hắn phải lộ ra mình quang minh lôi lạc, hơn nữa: việc này khẳng định không thể giâầu được Đại Ngụy Thiên Tử.
Ai ngờ Đại Ngụy Thiên Tử kinh ngạc nói:
- Dự lời mời của hoàng tử?
Ơ, chẳng lẽ Thiên Tử không biết... Trong lòng Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Ta nhớ ra rồi.
Đại Ngụy Thiên Tử bật cười, - Hình như bọn Tống Tinh Thần về Kính Đô báo cáo công tác, cũng đề cập qua rất được những nhỉ tử đó của ta nhiệt tình hoan nghênh.
Xem ra Đại Ngụy Thiên Tử là thực sự không biết, có điều nhìn thái độ của hắn, chắc là không để ý, chứ không phải tin tức bế tắc nên không biết... Trong lòng Chu Phàm hiện lên suy nghĩ như vậy.
- Chu khanh gia, bọn họ hàn huyên gì với ngươi?