Chương 2541: Hỏi thẳng
Chương 2541: Hỏi thẳngChương 2541: Hỏi thẳng
Bởi vì việc này quả thật không cần _ thiết phải giấu giểm, hắn cũng muốn nghe thử cái nhìn của hai người Đoan Mộc Tiểu Hồng.
Hai người Đoan Mộc Tiểu Hồng khẳng định là tiếp xúc với Đại Ngụy Thiên Tử nhiều hơn hãn, cũng hiểu biết Đại Ngụy Thiên Tử hơn hắn.
Đoan Mộc Tiểu Hồng và Trần Chửng ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm trên mặt hai người đều có chút ngưng trọng.
- Đại tiên sinh, Ngũ tiên sinh, có phải có vấn để gì không?
Chu Phàm thấy hai người không nói gì, không nhịn được hỏi.
- Chu Phàm, ngươi trước tiên nói một chút, ngươi cho rắng Thánh Thượng là dạng người gì?
Trần Chửng mở miệng hỏi. Chu Phàm nhìn Đoan Mộc Tiểu Hồng, hán vốn cho ráng Đoan Mộc Tiểu Hồng sẽ vì câu hỏi có chút đại nghịch bãt đạo này mà quát măng Trần _ Chứng, nhưng Đoan Mộc Tiểu Hồng chỉ cau mày, không lên tiếng.
- Ngươi cứ nói là được.
Trần Chứng nói:
- Đừng nói chúng ta đều là người một nhà, cho dù không phải, thảo luận như vậy truyền vào tai Thánh . Thượng, hắn cũng sẽ không để ý.
- Thánh Thượng là người như thế nào, không phải Ngũ tiên sinh là rõ hơn ta à?
Chu Phàm hỏi lại.
- Cái này chưa chắc.
Trần Chửng thở dài một tiếng, - Ta không hiểu hắn một chút nào, vĩnh viên không biết hắn đang nghĩ gì, ngược lại là ngươi lần đầu tiếp xúc với hăn, nói không chừng có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
- Nhân hậu, đối đãi với người ôn hòa, khoan dung rộng lượng.
Chu Phàm nói ra đánh giá của mình. - Nếu đổi những lời chính diện này thành phản diện thì sao?
Trần Chửng khí thế bức nhân nói. Đổi thành phản diện?
Đương nhiên không phải là không thể được, thí dụ như có người làm việc mạnh mẽ vang dội, nhưng một mặt khác của đánh giá này chính là vội vàng hấp tấp lô mãng.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói: - Hắn đối với bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì dường như đều không quá để ý, lộ ra có chút lạnh lùng.
Đại Ngụy Thiên Tử đối với tất cả thế gian đều hờ hững không bận tâm?
- Sai rồi.
Đoan Mộc Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Thánh Thượng không phải là người như vậy, nều là như vậy, Đại Ngụy đã sớm rồi loạn, có rất nhiều phiền phức không thể biết đều là Thánh Thượng xuất thủ giải quyết.
-Vậy có lẽ là ta nhìn nhầm.
Chu Phàm nói, cảm giác của hắn sai cũng không có gì lạ, dâu sao hắn chỉ từng gặp mặt Đại Ngụy Thiên Tử một lần mà thôi, không ai có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhìn thấu một người. Trần Chửng không nói gì, mà là lộ ra Về suy tư,
- Thái độ của Thánh Thượng trước nay là hiển hoà lười nhác, hẳn mời ngươi ăn cơm, tản bộ nói chuyện. phiếm, không hỏi chuyện Hàn Bắc Đạo, những cái này đều không có vấn đề gì lớn.
- Thậm chí hắn không để ý tới chuyện hoàng tử mời ngươi, cũng không phải nói đùa, hắn là thật sự không bận tâm.
- Nhưng đó chính là dính dáng tới hoàng vị chỉ tranh...
Chu Phàm ngây ra một thoáng nói, ở trong mặt hắn, một Hoàng đề có thể không bận tâm tới tranh đoạt đối với hoàng vị giữa các hoàng tử, thậm chí đối với lựa chọn người thừa kế hoàng vị có thể dùng phương pháp tàn khôc giống như nuôi cổ để sàng lọc. Nhưng không thể không để ý các hoàng tử khiêu chiến hoàng quyền của hắn, nhưng lời nói đó của Đại Ngụy Thiên Tử nghe thì chính là không để ý tới các phương thế lực, đại thần tay nắm quyển cao ủng hộ hoàng tử ngấp nghé hoàng vị của hắn.
Cho dù trong lòng không để ý, ngoài mặt cũng có thể làm bộ như để ý mới đúng, nếu không chẳng phải là dung túng cho các hoàng tử mưu phản à?
- Đó là bởi vì các hoàng tử có gan tranh đoạt vị trí người thừa kể hoàng vị, nhưng tuyệt đôi không dám khiêu khích Thánh Thượng.
Sắc mặt Trần Chửng phức tạp nói:
- Chỉ cần Thánh Thượng vẫn ngồi trên vị trí đó, không ai có thể làm dao động tới hắn, lão sư không được, vị Lão thủ tọa đó của Đại Phật Tự cũng không được, càng đừng nói là các hoàng tử.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, hắn nghĩ tới ánh sáng tới từ Kính Đô, thực lực mà Đại Ngụy Thiên Tử có là mạnh hơn hăn nghĩ, cho dù là thánh nhân thư viện và Lão thủ tọa Đại Phật Tự cũng không thể làm vị trí của hắn vị trí của hắn.
- Có điều ta không rõ, vì sao hắn lại hỏi chuyện Khôi Thủ lớp chữ Giáp? Trên mặt Trần Chửng lộ ra vẻ khó hiểu.
- Ngũ sư đệ, ta biết, nhưng việc này liên quan tới cá nhân Chu Phàm, ta không thể nói với ngươi.
Đoan Mộc Tiểu Hồng thản nhiên nói. - Sư huynh, ta hiểu rồi, vậy ta tránh trước.
Trần Chửng cười đứng lên lui ra ngoài. Trong phòng, lập tức chỉ còn lại Đoan Mộc Tiểu Hổng và Chu Phàm.
Đoan Mộc Tiểu Hồng tin sư đệ của mình sẽ không nghe lén.
Chu Phàm hỏi:
- Đại tiên sinh, thế này là sao?
- Thánh Thượng từng học tập một đoạn thời gian không ngắn dưới môn hạ của lão sư.
Đoan Mộc Tiểu Hồng thở dài nói:
- Nhưng đáng tiếc lão sư và ta đều không hiểu hăn, ngược lại là hán rât hiểu chúng ta, chỉ sợ là hãn đoán được rổi.
- Đoán được gì?
Chu Phàm nhướng mày hỏi.