Chương 2544: Thánh nhân cổ quái (2)
Chương 2544: Thánh nhân cổ quái (2)Chương 2544: Thánh nhân cổ quái (2)
- Khi mật tấu được trình cho Thánh. Thượng, Thánh Thượng không muốn xem, liền bảo tiểu thái giám trong cung đọc ra, sau đó tin tức bị tiêt lộ. Trần Chửng cười nói:
- Trên đời không có bức tường nào là kín không kẽ hở, cho dù là Kính Cung cũng vậy, đương nhiên tiền để là Thánh Thượng không bận tâm, nều không cũng không dê biêt được như vậy.
- Sư đệ, phiền ngươi, ra ngoài trước đi.
Đoan Mộc Tiểu Hồng vươn tay day day mi tâm nói.
- Vâng.
Trần Chửng đáp, trong lòng hắn cũng không có gì bất mãn, có một sô việc hắn không thể biết, không phải sư huynh muốn giầu hãn, mà là lão sư dặn dò riêng, giông như lúc trước lão sư dặn hắn làm việc vậy.
Giữa sư huynh đệ bọn họ là sẽ không bởi vì việc này mà sinh ra bất kỳ khoảng cách gì.
Sau khi Trần Chứng rời khỏi lần thứ hai, Đoan Mộc Tiểu Hồng khom người tạ lôi Chu Phàm:
- Xin lỗi.
- Đại tiên sinh, việc này cũng không phải ngươi làm.
Chu Phàm đối mặt với người như Đại tiên sinh cũng không thể tức giận được.
- Chuyện không phải ta làm, nhưng lão sư làm, vậy ta xin lỗi thay lão sư. Đoan Mộc Tiểu Hồng nói:
- Chu Phàm, ngươi còn tin ta không? - Tin. Chu Phàm gật đầu nói, trên thực tế. hắn cũng hiểu, nều Đại tiên sinh biêt thánh nhân thư viện sẽ làm như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý, cho dù đồng ý, cũng sẽ nói với hắn, nói thư viện hi vọng hắn đến Kính Đô chứ không phải ở sau lưng dùng loại thủ đoạn này.
- Ta cũng không rõ vì sao lão sư muốn làm như vậy, nhưng ta tin, với tính tình của lão sư, hắn bình thường là hơi càn quấy một chút, nhưng sẽ không hại ngươi.
Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi cảm thấy Kính Đô không an toàn, hiện tại ta vào cung, nghĩ cách tìm lý do, khiến Thánh Thượng đồng ý cho ngươi về Hàn Bắc Đạo.
- Đại tiên sinh, hay là đừng làm như vậy, ta vừa mới từ trong cung đi ra mà.
Chu Phàm vội vàng lắc đầu nói, làm như vậy phiêu lưu quá lớn, so sánh với mạo hiểm như vậy, hắn vân tình nguyện tạm thời ở lại Kính Đô.
- Cũng đúng, làm như vậy quả thật có chút lô măng.
Đoan Mộc Tiểu Hồng thở dài nói:
- Việc này ta nhất định sẽ đòi một câu trả lời ở chô lão sư, nhưng lão sư đã đi chu du các nước, hiện tại không thể liên hệ với hắn.
- Đại tiên sinh, vừa rồi vì sao ngươi nói thánh nhân không biết tên ta? Chu Phàm lại nói về vấn đề mà lúc trước Đoan Mộc Tiểu Hồng chưa trả lời hắn.
- Đó chỉ ta nghĩ mà thôi.
Trên mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Ta bị lão sư lừa gạt, có một số việc ta vốn không muốn nói với ngươi, đề tránh tạo áp lực cho ngươi, nhưng để tránh lại hiểu lầm, ta vân nói với ngươi thì hơn.
- Nhũng để thi đó là lão sư thông qua thôi diễn thuật đưa ra, cho nên mới quái dị như vậy, mục đích thì lúc trước cũng nói là, là vì chọn ra ngươi. - Lão sư am hiểu Bốc Thệ, nghiên cứu thiên mệnh, hắn suy tính ra khi đại kiếp...
Trong thuật lại của Đoan Mộc Tiểu Hồng, sắc mặt của Chu Phàm biền thành càng quái dị hơn, hắn là một tuyển sinh cơ khi đại kiếp đến sao? Thánh nhân thư viện bởi vì không tính ra mệnh cách của hắn, cho rằng hắn là một tuyển sinh cơ của thư viện trong đại kiếp sao? Sau khi Chu Phàm nghe xong, trong lòng cảm thầy ngạc nhiên, hắn đương nhiên biêt là có chuyện gì, hăn là mệnh cách Vô Mệnh Chi Nhân, cho dù là những người dân dắt trên thuyền cũng không thể nhìn thầy mệnh cách của hắn, thánh nhân thư viện không nhìn thầy cũng không có gì lạ.
- Nếu...
Chu Phàm nói với Đại tiên sinh:
- Ta là nói nếu, thánh nhân tính sai, ta không phải một tuyển sinh cơ đó thì sao? Ta chưa chắc đã cứu được thư viện.
- Nếu thật sự là sai, vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Đoan Mộc Tiểu Hồng thở dài nói:
- Đây là chúng ta cược sai, không liên quan tới ngươi, cho nên ngươi không cần có áp lực quá lớn. Chu Phàm hiểu rồi, đây là một hồi cược lớn, điều này khiến tâm tình của hắn càng trầm trọng hơn, xem ra cái nhìn của thánh nhân thư viện đối với đại kiếp rất bi quan, nếu không vì sao phải ký thác vào một tuyến sinh cơ hư vô mờ mịt?
Khi Đại kiếp tiến đến lại sẽ là dạng cảnh tượng gì?
Chỉ là đại kiếp này, những người dẫn dắt dường như hoàn toàn không rõ... Cũng không thể nói là hoàn toàn không rõ, Vạn Quốc Chi Hoàng nhìn thì điên hoàn toàn ở trên thuyền cho rằng có đại kiếp tiến đến, bởi vì nguyên nhân của đại kiếp, hắn mới tự nhốt mình trên thuyền.
Tự xưng với hợp tác với thuyền, là để làm chuẩn bị cho vượt qua đại kiếp... Nhưng đại kiếp mà Vạn Quốc Chỉ Hoàng nói và đại kiếp của Đại Ngụy chắc không phải giống nhau, dâu sao đại kiếp của Đại Ngụy là ngàn năm một lần, mà Vạn Quốc Chi Hoàng đã ở trên thuyền bao lâu, cái này không thể nói rõ.
Ta không ngờ lại đang cân nhắc lời nói của một kẻ điên.
Chu Phàm tỉnh ngộ lại, cảm thấy có chút buồn cười, hắn lại nói vài câu với Đại tiên sinh rổi rời khỏi.