Chương 2593: Đại Nhật Phần Diễm
Chương 2593: Đại Nhật Phần DiễmChương 2593: Đại Nhật Phần Diễm
- Thiên phú quyệt nhân? Hoàng thất Đại Ngụy là thể gia quyệt nhân?
Chu Phàm lại ngây ra một thoáng, hắn phát hiện mình đúng là không hiểu biết gì về hoàng thất Đại Ngụy. Có điều hắn trước giờ chưa từng thấy người của hoàng thất Đại Ngụy xuất thủ, người lạ lại không dám bàn luận lung tung về hoàng thất Đại Ngụy, hiểu biết của hắn đối với hoàng thất Đại Ngụy thật sự là rất ít.
- Thiên phú quyệt nhân của Hoàng thất Đại Ngụy tên là Đại Nhật Phần Diễm, loại thiên phú quyệt nhân này rất đặc thù.
Đoan Mộc Tiểu Hồng giải thích:
- Đại Nhật Phần Diễm không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng nó có đặc tính ngăn cách rất mạnh, có thể ngăn cách tất cả lực lượng dị thường như độc tố, tật bệnh, nguyền rủa xâm nhiêm. - Thư viện ghi chép, thành viên hoàng thất Đại Ngụy sẽ không sinh bệnh, bọn họ cũng không sợ hãi bất kỳ độc tố, nguyền rủa nào, đương nhiên đây có phải là nói quá sự thật hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng không có ghi lại các đời Thiên Tử Đại Ngụy từng chết vì nguyền rủa độc tố.
- Đại Nhật Phần Diễm giống như có thể đốt cháy tất cả bệnh độc nguyền rủa, điều này có lẽ cũng ảnh hưởng tới tuổi thọ của bọn họ, cho dù không phải mỗi thành viên hoàng thất đều có thể giác tỉnh thiên phú Đại Nhật Phần Diễm, nhưng thiên phú quyệt nhân vốn chảy trong huyết mạch của quyệt nhân.
Chu Phàm nói:
- Hoàng thất Đại Ngụy không thể bước vào Đạo cảnh, liệu có phải cũng bởi vì thiên phú quyệt nhân này ảnh hưởng mà dẫn tới không?
- Không thể tìm hiểu, có người từng có suy đoán như vậy.
Đoan Mộc Tiểu Hồng nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng cho rằng cho rằng cách nghĩ này không chính xác
- Vì sao?
Chu Phàm tò mò hỏi, vì sao thánh nhân thư viện lại cho răng cách nghĩ này là không chính xác?
- Bởi vì trừ hoàng thất Đại Ngụy ra, trước giờ chưa từng có ví dụ nào bởi vì thiên phú quyệt nhân mà ảnh hưởng tới tiền vào Đạo cảnh tổn tại.
Đoan Mộc Tiểu Hồng nói:
- Lão sư đã tra xét rất nhiều điển tịch, có tiền vào Đạo cảnh hay không, _ thiên phú quyệt nhân không thể tổn tại ảnh hưởng, phần lớn là xem vận khí cá nhân.
Không có ví dụ, vậy không thể chứng thực loại suy đoán này là chính xác... Loại logic này là không thể nói nó có vấn đề.
Ba người nói xong các loại bí văn của hoàng thất, trong lòng Chu Phàm hiểu được, Bí Mật Các khẳng định biết hoàng thất Đại Ngụy loại trường thọ là chiếm đa sô, thậm chí cũng biết sự tồn tại của thiên phú quyệt nhân Đại Nhật Phần Diễm.
Cái Bí Mật Các muốn biết có lẽ là vì sao hoàng thất Đại Ngụy có thể trường thọ như vậy?
Không bao lâu sau, phù xa rất nhanh đã tới thư viện, trên đường đi, tâm tình của Đoan Mộc Tiểu Hồng rất không tổi.
- Vì sao Đại tiên sinh lại cao hứng như vậy? Chu Phàm hỏi.
- Thánh Thượng những năm gần đây làm việc biển thành cổ quái hơn rất nhiều.
Trên mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ ra nụ cười nói:
- Nhưng tính tình của Thánh Thượng không thay đổi, vân là Thiên Tử nhân thiện đó, nếu không thì không thể ở dưới tình huồng bị hai nước Lương Việt bức bách, chủ động nhượng bộ, nhường ra danh ngạch, đổi lầy Quý Anh quan trọng hơn cùng với hòa bình quý giá.
Đây là chỗ Đoan Mộc Tiểu Hồng cảm thấy vui mừng, chỉ cần tính tình của Thánh Thượng không biển thành tàn bạo, vậy đổi với Đại Ngụy mà nói, chính là một chuyện rất tốt.
Trần Chửng và Chu Phàm đều hơi trầm mặc, hai người bọn họ đều đồng ý với lời nói của Đoan Mộc Tiểu Hồng, nếu không phải vì để tránh chiến tranh, Đại Ngụy Thiên Tử việc gì phải làm ra nhượng bộ, từ phương diện này mà nói, Đại Ngụy Thiên Tử làm quả thật khiến người ta không có gì để nói.
Hơn nữa từ lúc Đại Ngụy Thiên Tử kế vị tới nay, chỉ cần không phải hai bên Tây Lương Đông Việt khởi xướng chiến tranh, Đại Ngụy sẽ không xuất binh ứng chiến.
Quốc lực Đại Ngụy có thể đạt tới cường thịnh chưa từng có, cũng có liên quan rất lớn với Đại Ngụy Thiên Tử không nổi chiến sự lung tung. Nếu không phải Đại Ngụy Thiên Tử bình thường không để ý tới triều sự, cả ngày trốn trong cung tìm vui, thỉnh thoảng làm việc hoang đường, hắn tuyệt đôi là minh quân từ trước tới giờ. Phù xa đến thư viện, Chu Phàm xuống xe cáo từ rời đi trước.
Trần Chửng đi theo Đoan Mộc Tiểu Hồng về tới chô ở của Đoan Mộc Tiểu Hồng, Trần Chứng nói:
- Sư huynh, có liên hệ với lão sư không?
- Không.
Trên mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, lão sư khăng định đã rời xa ba nước, lão sư dường như cũng quyết tâm không liên hệ với chúng ta, trừ khi lão sư chủ động liên hệ với ta, nếu không. chúng ta muốn liên hệ với hăn là rât khó.
- Lão sư đúng là vứt bỏ triệt để, cái gì cũng không hỏi. Trần Chửng oán giận nói:
- Hắn muốn chu du các nước, không thể chờ thêm một chút à? Hơn nữa cho dù chu du các nước, liên hệ với chúng ta một chút cũng có ảnh hưởng gì?
- Hiện tại đi đâu cũng không biết, như vậy sẽ khiển chúng ta rất lo lăng.