Chương 2594: Không Mạch Viêm Luân
Chương 2594: Không Mạch Viêm LuânChương 2594: Không Mạch Viêm Luân
Đoan Mộc Tiểu Hồng biết nguyên nhân lão sư rời đi, nhưng hãn cũng không dám khẳng định lão sư có nói dối hay không, hắn trầm mặc một chút nói:
- Lão sư có suy nghĩ của mình, khi nào cần liên hệ với chúng ta, thì sẽ liên hệ, với cảnh giới tu vi của lão sư, trên thế gian không ai có thể làm thương tổn tới hắn.
Trần Chửng hơi gật đầu, hắn thở dài: - Nhưng lão sư không ở Kính Đô, ta luôn cảm thấy có chút không an tâm. Trước kia lão sư trấn thủ Kính Đô, hắn làm gì cũng rất yên tâm, bởi vì cho dù có đại sự xảy ra, có lão sư ở đây, hắn cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Lão sư rời khỏi Kính Đô, hắn trong đoạn thời gian này ngủ không ngon, loại bất an này có thể là bởi vì không có lão sư mà cảm thấy không quen thôi, dâu sao lão sư không ở đây, nhưng Kính Đô có thủ hộ đại trận, có đại sư huynh, có Thánh Thượng, có thể xảy ra chuyện gì?
Hai sư huynh đệ lại thương lượng chuyện một lúc, Trần Chửng mới cáo từ rời khỏi.
Sau khi Trần Chửng rời khỏi, Đoan Mộc Tiểu Hồng ngổi trước nhà, nhìn cỏ xanh trong vườn, trong lòng nghĩ về biểu hiện của Thánh Thượng hôm nay cùng với lão sư đã rời khỏi Kính Đô.
- Lão sư, kỳ thật Thánh Thượng rất tốt, ngươi việc gì phải chập nhất cho răng Thánh Thượng có vấn đề chứ? Hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nữa.
Một chiếc xe ngựa nhìn thì bình thường, do một con ngựa già kéo từ trong núi lớn đi ra, lái xe còn là một lão mù tuổi tác không nhỏ. Người bên trong xe bỗng nhiên hắt xì liên tục ba cái.
- Sư thúc, có phải phía trước có nguy hiểm gì không?
Lão Hạt Tử vội vàng lên tiếng hỏi, hắn nói xong bầm ngón tay tính toán, lại tính ra con đường phía trước rât thông thuận, nhưng hẳn tính chưa chắc đã chuẩn xác.
- Nghĩ đi đâu thế? Chẳng lẽ ta ngay cả hắt xì cũng không thể hắt à?
Lâm Vô Nhai ở trong xe căm tức nói: - Đây là ngươi xem bói tới tẩu hỏa nhập ma rổi à?
Lão Hạt Tử cười gượng một tiếng, không dám nói tiếp.
- Chắc là những đồ đệ ngốc đó của ta lại nhắc tới ta mà thôi. Đêm.
Thuyền gỗ trên sông xám vẫn hằng cổ bât biên.
Ba huynh đệ Tiểu Bạch ở Trên thuyền đang nghiêm túc tu luyện.
Chu Phàm nhìn tiểu nam hài trên hoàng tọa, hắn nghĩ một chút rồi nói: - Vạn Quốc Thiên Dữ Địa vĩ đại, lần trước ta từng đề cập với ngươi về Thông Thiên Kính, người năm giữ của nó chỉ là một võ giả không thể bước vào Đạo cảnh, loại tình huổng này có khả năng không?
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra vẻ kinh ngạc,
- Ngươi nói nghiêm túc chứ? Thông Thiên Kính chính là chí bảo đỉnh cấp: nhất, sao người năm giữ nó lại có thể là một võ giả...
- Thật sự không thể sao?
Ánh mắt Chu Phàm lấp lánh, nếu là như vậy, năm giữ Thông Thiên Kính đó còn có một người khác? Có điều sao có thể như vậy được? Chí bảo như vậy, sao hoàng thất Đại Ngụy lại có thể yên tâm giao vào trong tay một ngoại nhân?
Trừ khi ngoại nhân đó lập đạo thệ, vĩnh viên sẽ không phản bội hoàng thât Đại Ngụy hoặc Đại Ngụy Thiên Tử, nhưng cho dù là như vậy, lời thể phải thiết kể rất khá mới được, một khi có sơ hở, nói không chừng sẽ có họa diệt tộc.
Mấu chốt là nếu tổn tại một người như vậy, thê gia, thư viện, Đại Phật Tự lại hoàn toàn không rõ?
Tiểu nam hài khẽ ổ một tiếng, hắn lại sửa lời nói: - Cũng không phải không thể...
- Như thế nào mới có thể làm được? Chu Phàm hỏi.
- Muốn một võ giả nắm giữ chí bảo đỉnh cấp như vậy, phát huy ra đại bộ phận uy năng của nó, điều kiện rất hà khắc, cơ hổ không thể đạt thành. Tiểu nam hài giơ ba ngón tay lên nói: - Cái này phải phù hợp với ba điều kiện.
- Điều kiện thứ nhất là Thông Thiên Kính này vốn chính là pháp bảo bản mệnh của thân nhân hoặc tổ tiên của võ giả này.
- Một khi là pháp bảo bản mệnh, vốn tính mạng tương liên với tổ tiên, loại huyết mạch này truyền tới hậu đại, khiển cho hậu đại có kết nổi nhât định với pháp bảo bản mệnh này. - Điều kiện thứ hai, chủ nhân của pháp bảo bản mệnh từ bỏ tính mạng của mình, nếu pháp bảo bản mệnh nảy sinh khí linh, cũng phải giết chết mới được, để tuyệt hậu hoạn, từ bỏ tính mạng của mình khiến pháp bảo bản mệnh trở thành vật vô chủ.
- Điều kiện thứ ba, dùng nhân hồn của mình để rót vào pháp bảo bản mệnh, khiến cho pháp bảo bản mệnh thuộc về hậu nhân của mình, như vậy cho dù hậu nhân chỉ là một phàm nhân, cũng có thể sử dụng pháp bảo bản mệnh của tổ tiên, rót vào như vậy chỉ có thể duy trì một thế hệ.
- Muốn tiếp diễn, chủ nhân trước cũng phải dùng nhân hồn của mình rót vào pháp bảo, như vậy mới có thể đời đời tương truyền, nếu bị đứt gãy một đời, vậy nhân hổn của mình sẽ không thể thôi động được pháp bảo này nữa. Chu Phàm nghe mà tò mò hỏi:
- Dường như cũng không quá khó? Tiểu nam hài cười khẽ một tiếng nói: - Là khó hơn ngươi nghĩ nhiều, tu sĩ có thể có pháp bảo bản mệnh như Thông Thiên Kính, ngươi cảm thây cảnh giới tu vi của hắn thể nào?