Chương 2597: Hoạt Tử Thi Văn (2)
Chương 2597: Hoạt Tử Thi Văn (2)Chương 2597: Hoạt Tử Thi Văn (2)
Nhất Hành nói:
- Ngươi không tìm thấy bang thủ thích hợp là chuyện của là ngươi, liên quan gì tới ta?
- Nhưng, nhưng chúng ta là một nhóm, chúng ta cùng, cùng nhau tìm được đường sống trong chồ chết, cùng nhau ngủ, ngủ, chẳng lẽ ngươi, ngươi đều quên rồi à?
Trương Bổn Bổn nói.
Nhất Hành tức đến toàn thân run rẩy, - Trương thí chủ đừng có nói bậy, chúng ta chỉ là trùng hợp được Hắc Bạch Li cùng buông tha, sau đó cùng: nhau thoát khỏi nơi quỷ quái đó, buổi tối là ai ngủ chô nãy, chưa từng có hành vi quá giới hạn nào cả.
- Ngủ, ngủ cùng lúc, không phải là ngủ, ngủ cùng nhau à?
Trương Bổn Bổn nói. - Ngươi có thể ở loại địa phương này lâu như vậy mà không bị phát hiện, cũng làm khó ngươi rổi.
Nhất Hành thở dài một tiếng nói.
- Có, có giầy, những con chó của Nghỉ Loan Ti đó, không nhìn thầy ta. Trương Bổn Bổn nghiêm túc giải thích:
- Ngươi, cùng ta, ta đi cứu, cứu Thi. Chủ, cứu Thi Chủ ra rổi, ta sẽ bảo hắn cho, cho ngươi Ma Phật Xá Lợi.
Nhất Hành hơi trầm mặc, Ma Thai Dưỡng Phật Đại Kinh của hắn đã tu_ luyện đền một ngưỡng cửa mẫu chốt, hắn cần Ma Phật Xá Lợi mới có thể phá ngưỡng cửa, ngưng kết kim đan. Ma Phật Xá Lợi, Đại Tiểu Phật Tự khăng định có, nhưng Đại Tiểu Phật Tự sẽ không cho hẳn, hăn chỉ có thể đến Kính Đô phổn hoa nhất thử thời vận, hắn từng hỏi Trương Bổn Bổn, Trương Bổn Bổn nói Hoạt Tử Thi có, nhưng ở trong tay Thi Chủ.
- Cho dù Hoạt Tử Thi Chủ có, ta cũng không thể giúp ngươi cứu hắn.
Nhất Hành lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng Nghỉ Loan T¡ Tổng Phủ là dê xông vào như vậy à?
Nghỉ Loan Ti Tổng Phủ cao thủ như mây, lại bổ trí trận pháp cường đại, cho dù tu sĩ Bắt Tử Cảnh cũng có đi mà không có về, loại ý đồ này của _ Trương Bổn Bổn là quá ngây thơ, thê có khác gì tự tìm chết.
- Không, không, thử thì sao, sao biết được?
Trương Bổn Bổn nói:
- Thi, Thi Chủ đối với ta, ta ân,ân _ trọng như núi, ta không, không thể không báo.
- Ngươi đi báo đi, nói chung nghiệp chướng của ngươi nặng nể, chết cũng không đáng tiếc.
Nhất Hành hờ hững nói.
Đúng lúc này, một tiếng nổ to lớn khiển cho toàn bộ Kính Đô đều trở nên rung chuyển, giồng như thiên địa đảo lộn vậy.
Trương Bổn Bổn và Nhất Hành vội vàng ổn định thân ảnh, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Ở phía tây Kính Đô, có ánh sáng màu trăng bao phủ, ánh sáng màu trắng hóa thành một đồ án khô lâu to lớn, bạch quang khô lâu tạo cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
- Hoạt Tử Thi Văn.
Trương Bổn Bổn đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó trở nên kích động, - Bọn, bọn họ đều, đều tới rồi.
Bọn họ mà Trương Bổn Bổn nói tất nhiên là cao thủ còn lại của Hoạt Tử Thi.
Nhất Hành giật mình, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc:
- Điều đó là không thể, bọn họ là đang chịu chết à?
Dám ở Kính Đô đánh ra quang văn như vậy, người của Hoạt Tử Thi đều điên rổi sao?
Chỉ cần là người hơi có lý trí, đều không dám làm chuyện như vậy.
- Mọi người, chờ, chờ ta.
Trương Bổn Bổn lao về phía Hoạt Tử Thi Văn.
- Ngu xuẩn, đó có thể là một cái bẫy. Nhất Hành thấp giọng quát, nhưng rât nhanh hãn lại ngây ra.
Mười vạn đầu rồng của Ngọc Long Phù Trụ đều ngậm miệng, không còn phun ra ánh sáng bảy màu, màn trời sặc sỡ cũng dân dẩn tiêu tán.
Đại trận thủ hộ từ mười vạn phù trụ hình thành của Kính Đô đã bị đóng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn màn trời đen xì, tim đập mạnh.
Đã xảy ra chuyện gì?
Màn trời sặc sỡ biến mất, khiến cho đại thành hào hùng lâm vào trong khủng hoảng.
Người của tất cả phường thị như Tam Nha Hoàn Phường, Xú Trùng Phường, Trường Nhạc Phường sớm đã bởi vì tiếng nổ vang đó mà bừng tỉnh trong mộng, hiện tại nhìn thấy màn trời sặc sỡ biển mất, lại sợ hãi không thôi. Trước kia Kính Đô bất kể là phát sinh chuyện gì, đại trận thủ hộ từ mười vạn phù trụ hình thành đều sẽ không bị rút đi, ít nhất ngàn năm qua chính là như vậy.
Bạch quang khô lâu ở phía tây Kính Đô càng khiến người người chú ý.
Chỉ là rất nhanh không ai chú ý tới bạch quang khô lâu đó nữa, không biết từ đâu có vô số người ùa ra, những người này chém giết với võ giả, Phù Sư của quan gia tuần tra doanh và Nghỉ Loan Ti trên đường phố.
Thậm chí giữa tuần tra doanh và tuần tra doanh cũng đang chém giết, võ giả Nghỉ Loan Ti, Phù Sư của các phường cũng đang chém giết, phần lớn người đã chết thậm chí không biết vì sao đồng bạn ngày xưa lại rút đao chĩa vào mình? Sự hỗn loạn trong thành đã bắt đầu. Bình dân bách tính trốn trong nhà hoặc là ra khỏi nhà, tiếng khóc tiếng hét toàn bộ xen lần vào nhau.
Hỏa diễm màu da cam bốc lên, khói bụi phóng lên cao.
Tu sĩ võ giả không phải quan gia sinh hoạt trong thành cũng trở nên cảnh giác, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong thành có đại sự xảy ra, những võ giả tu sĩ này đều đang tìm nơi tị nạn an toàn.