Chương 2596: Hoạt Tử Thỉ Văn
Chương 2596: Hoạt Tử Thỉ VănChương 2596: Hoạt Tử Thỉ Văn
Tiểu nam hài bỗng nhiên lại nói:
- Nếu Thông Thiên Kính là một quái quyệt rất lợi hại, tất cả những điều này có lẽ có thể nói thông.
- Thông Thiên Kính là một quái quyệt?
Chu Phàm ngẩn người, hắn không ngờ Vạn Quồc Chỉ Hoàng lại nói như vậy.
- Ngươi cảm thấy khả năng này không có à?
Tiểu nam hài hỏi lại,
- Nếu Thông Thiên Kính này là quái quyệt biển thành, tộc mà ngươi nói chính là nô bộc của quái quyệt này, thiên phú quyệt nhân và trường thọ vượt quá người thường của bọn họ đều là quái quyệt này ban tặng.
- Cái này cũng có thể giải thích được, vì sao võ giả cũng có thể thôi động chí bảo đỉnh cấp lợi hại như vậy, mà không gian rộng lớn trong chí bảo này thực chất là trong cơ thể quái quyệt.
Nghe thấy lời nói của tiểu nam hài,. sông lưng Chu Phàm lạnh toát, khiên lông tóc toàn thân hắn cũng dựng đứng lên, nếu suy đoán của tiểu nam hài là thật, hắn không ngờ đã qua lại mấy lần trong thân thể quái quyệt, nếu quái quyệt này đột nhiên muốn giết hắn, hắn khẳng định là không trốn thoát.
- Cho nên không phải võ giả thôi động chí bảo lợi hại gì, mà là quái quyệt gương tự mình xuất thủ tiêu diệt quái quyệt.
Tiểu nam hài nói:
- Nếu là như vậy, thiên phú của tộc đó không phải là Không Mạch Viêm Luân, mà là đến từ quái quyệt gương đó. - Nếu là quái quyệt gương, từ thực lực nó thể hiện ra cho thây, nó chắc không kém, ta chưa từng nghe qua, có thể là quái quyệt cường đại mới sinh ra sau khi ta lên thuyền.
Chu Phàm lấy lại bình tĩnh nói:
- Nhưng quái quyệt đó ngụy trang thành gương, lại có thể có được gì trong đó? Nó chính là trấn quốc chỉ bảo che chở cho toàn bộ quốc gia.
- Cái này thì ta cũng không rõ.
Tiểu nam hài lắc đầu nói:
- Nhưng có một số quái quyệt cường đại không phải vì ăn thịt người, mà là muốn có được thứ khác, nều tộc đó là nô bộc của quái quyệt, khăng định là phải nghĩ cách nuôi nấng quái quyệt cường đại đó.
- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, giông như suy đoán lúc trước, chưa chắc đã chuẩn xác, ngươi cung cấp nhiều tin tức hơn cho ta, ta mới có thể phán đoán thật giả trong đó chuẩn xác.
Cung cấp tin tức, nào có dễ?
Chu Phàm lắc đầu, bí mật của Thông Thiên Kính, người biêt sợ răng cũng chỉ có các đời Thiên Tử của Đại Ngụy. Đại Ngụy Lý thi nhất tộc rốt cuộc là làm thê nào để năm giữ Thông Thiên Kính? Hoặc là nói đây căn bản không phải chí bảo đỉnh cấp, mà là một quái quyệt.
- Vạn Quốc Chỉ Hoàng vĩ đại, nếu ta xuất hiện nguy hiểm, ngươi có thể phụ thân giúp ta không?
Chu Phàm lờ mờ cảm thấy bất an, _ Kính Đô là đáng sợ hơn hãn nghĩ, hãn phải nghĩ cách xác nhận hợp đồng phụ thân mới được.
- Sự trưởng thành của ngươi phải dựa vào bản thân, ta sẽ không giúp ngươi, trừ khi là vô cùng nguy hiểm, ta mới cân nhắc một chút.
Tiểu nam hài nói.
Chu Phàm:
Gió mát thổi qua trên bầu trời Kính Đô, thổi qua từng nóc nhà giông như xương sườn của cự thú, trên nữa chính là mười vạn đầu rồng của Ngọc Long Phù Trụ đang phun ra ánh sáng bảy màu, bầu trời đêm Kính Đô lấp lánh lộng lây.
Chỉ là ở trong mặt người từ nhỏ đã sinh hoạt ở Kính Đô, tất cả những điểu này là rất bình thường, thậm chí một sô tiểu hài, cho rằng trời nên là sắc thái là như vậy.
- Con, con lừa trọc, ngươi, ngươi có giúp ta không? Trên Nóc nhà hiên ra một đạo thân ảnh, nàng lắp bắp hỏi.
- A di đà Phật, vì sao Trương thí chủ lại cứ dây dưa với tiểu tăng như vậy? Lại một đạo thân ảnh hiện ra.
Thân ảnh của hai người đều rất mờ, bọn họ sử dụng khí cụ hoặc thuật pháp che giầu đặc thù.
Vùng trời Kính Đô, cũng nằm trong theo dõi của Nghỉ Loan Tỉ, đương nhiên là an toàn hơn phố lớn ngõ nhỏ rầt nhiều.
Tòa thành thị này quá khổng lổ, nếu chỉ dựa vào đi bộ, từ đầu này tới đầu kia, đi một ngày một đêm cũng chưa. chắc có thể tới được, nhân thủ cần để thủ hộ cũng rất nhiều, nhân thủ mà Nghỉ Loan Ti, tuần tra doanh cộng lại, cũng chỉ là miễn cưỡng đủ duy trì, giám sát đồi với bầu trời khó tránh khỏi sẽ yếu đi rất nhiều. - Bởi vì, ta, ta không tìm thấy, bang thủ, ban thủ thích hợp, ta đã mất liên hệ với trong nhà, Thi, Thi Chủ bị bắt rồi, ta, ta phải nghĩ cách cứu, cứu Thi Chủ.
Trương Bổn Bổn nói.
- Trương thí chủ quả nhiên trung thành, ngươi muôn cứu thì cứ đi cứu, liên quan gì tới ta?
Hòa thượng quay đầu lạnh lùng nói, hắn rõ ràng là Nhất Hành, chỉ là lúc này hãn không còn là đầu trọc, mà là để tóc ngăn, người bình thường thầy hăn, cũng khó có thể nhận ra hắn là hòa thượng.
- Ngươi, con lừa ngốc ngươi, quá, quá ngồc.
Trương Bổn Bổn nói:
- Ta, ta không phải đã nói, ta, ta không tìm được bang, bang thủ thích hợp, cho nên mới gọi ngươi hô trợ. Nhất Hành nói:
- Ta là nói vì sao ta phải giúp ngươi? - Bởi vì ta, ta không tìm thấy bang thủ thích hợp.
Trương Bổn Bổn lại nói:
- Ngươi, ngươi còn muốn ta, ta nói mầãy lần nữa?