Sau khi nghe xong, trải qua một thoáng yên lặng, đám người dưới đàn tròn bộc phát ra một trận ồn ào, các thôn dân đều nhao nhao nghị luận, đại đa số thôn dân trên mặt đều mang theo vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ Tam Khưu Thôn sắp đi đến cuối rồi à?
La Liệt Điền đứng trên đàn tròn để mặc cảm xúc sợ hãi lên men trong đám người một lúc, hắn mới xua tay, sau khi bảo người phía dưới triệt để yên lặng, hắn mới la lớn:
- Tuy Quỷ Nghênh Thân đáng sợ, nhưng không phải không thể đối phó.
- Hiện tại có một biện pháp, chỉ cần có ba mươi hai người ngồi vào trong kiệu hoa đen, Quỷ Nghênh Thân sẽ nâng 'Tân nương' của chúng rời đi...
Nghe lời nói của La Liệt Điền, các thôn dân đều quay đầu nhìn nhau, sắc mặt khác nhau.
- Cho nên hiện tại chúng ta cần gom đủ ba mươi hai người tự nguyện hi sinh vì Tam Khưu, phàm là người nguyện ý hi sinh, thôn lý tuyệt đối sẽ không bạc đãi, cụ thể tiền hi sinh là...
Liệt Điền vừa nói vừa đau lòng, đây đã là tiền hi sinh tối đa mà thôn có thể lấy ra cầm khấu trừ tất cả tiêu dùng năm nay.
Nhưng cho dù là như vậy, sau khi La Liệt Điền nói xong, thôn dân ở phía dưới đều trầm mặc, thậm chí có người trên mặt mang theo vẻ cảnh giác, đề phòng có người đẩy hắn ra, ai cũng biết thế này không khác gì chịu chết.
La Liệt Điền đợi một lúc, cuối cùng mới có lão nhân râu tóc bạc trắng, chống quải trượng run rẩy đứng dậy nói:
- Ta có thể sống đến tuổi này đã là trời cao chiếu cố rồi, chắc cũng không sống được bao lâu nữa, để nắm xương già ta đây tận một phần sức cuối cùng cho thôn, xem như là chết có ý nghĩa.
Người nhà lão nhân mặt lộ vẻ bi thương, trước khi lão nhân đứng ra, thái độ có chút kiên quyết, hậu bối như bọn họ có mở miệng khuyên bảo cũng vô dụng.
- Tam thái công cao cả, ta thay tất cả mọi người của Tam Khưu Thôn cám ơn ngươi.
La Liệt Điền khom người với lão nhân, hắn lại kêu lên,
- Còn ai nữa không?
Rất nhanh lại có ba lão nhân chậm rãi đứng dậy, bọn họ đều là người số tuổi thọ còn lại không nhiều lắm.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, người còn lại đều trầm mặc nhìn, cho dù là thôn dân số tuổi thọ không còn lại bao nhiêu thôn dân xuất phát từ đủ loại suy xét mà không đi ra.
La Liệt Điền kêu rách cả cổ họng cũng vô dụng, sau lưng hắn có Trứu Thâm Thâm đứng nhìn, hắn cũng không dám lên tiếng uy hiếp, cũng không muốn uy hiếp, cuối cùng hắn chỉ bảo các thôn dân trở về cân nhắc, nguyện ý đi thì đều có thể trong hai canh giờ tới đây tìm hắn.
Các thôn dân đều mang tâm sự rời đi.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng về tới trong nhà, Quế Phượng mới gấp giọng nói:
- Nghênh Thân lợi hại như vậy, A Phàm ở trong đội tuần tra liệu có nguy hiểm không?
Chu Nhất Mộc nhẹ giọng an ủi:
- A Phàm hiện tại là phó đội trưởng, thực lực cũng rất mạnh, không có việc gì đâu.
Quế Phượng đi đi lại lại trong phòng, trên mặt nàng mang theo vẻ lo lắng rất sâu, đây chính là quái quyệt có thể khiến Vệ Cổ phát ra tiếng vang,
- Nhất Mộc, ngươi nói trong thôn có thể gom đủ ba mươi hai người không? Nếu không thể, chẳng phải là thôn sẽ xong đời à?
Chu Nhất Mộc nhíu mày nói:
- Trong thôn, người hiện tại nguyện ý đứng ra cũng chỉ có lão nhân, nhưng lão nhân trong thôn không nhiều lắm, về phần người số tuổi thọ gần hết khác đều sẽ có các loại băn khoăn, muốn gom đủ ba mươi hai người tự nguyện hi sinh, chỉ sợ là không quá có khả năng.
Sắc mặt Quế Phượng hơi trắng ra, nói:
- Nếu không ai tự nguyện ra, thôn lý liệu có cưỡng chế mộ binh không, nếu cưỡng chế mộ binh, vậy khẳng định là cường chinh loại đoản mệnh trong thôn, số tuổi thọ của A Phàm chỉ có bốn năm, A Phàm...
Chu Nhất Mộc ngắt lời:
- Ngươi đừng nghĩ nhiều, A Phàm chính là võ giả trong thôn, lại là phó đội trưởng đội tuần tra, có thế nào cũng không tới phiên hắn được?
Quế Phượng mặt lộ vẻ lo lắng nói:
- Nhưng số tuổi thọ của A Phàm dẫu sao cũng quá ngắn, vạn nhất bọn họ cho rằng A Phàm không có giá trị, kiên trì muốn đẩy A Phàm ra tay kiệu hoa, vậy nên làm thế nào cho phải?
Chu Nhất Mộc cười khổ nói:
- Ngươi đừng tự dọa mình, hiện tại chuyện gì cũng chưa rõ, chúng ta trước tiên cứ xem đã rồi nói.
Quế Phượng trầm mặc, một lát sau mặt nàng lộ vẻ kiên nghị, bỗng nhiên nói:
- Nếu bọn họ muốn đẩy A Phàm đi chịu chết, vậy ta sẽ đi thay A Phàm, A Phàm không thể ra chuyện được.
- Càn quấy.
Chu Nhất Mộc quát khẽ,
- Thật sự đến bước đó, ta là chủ nhà này, vậy cũng phải là ta đi thay thế A Phàm, chứ không phải ngươi.
Mắt Quế Phượng đỏ lên:
- Nhất Mộc, trong nhà không thể thiếu ngươi được.
- Nhà này thiếu ai cũng không được, nhưng nếu thật sự phải hi sinh thì chỉ có thể là ta.
Ngữ khí của rất nghiêm túc,
- Nếu thật sự đến một bước ác liệt đó, sau khi ta chết, ngươi tìm cơ hội thích hợp nói chuyện đó với A Phàm.
Quế Phượng chỉ trầm mặc không lên tiếng.