Chu Nhất Mộc chậm rãi nói:
- Ngươi cũng đừng có gấp, chuyện chưa chắc đã đến một bước đó, lúc này doanh địa khẳng định không được phép đi vào, ta tới đàn tròn xem tình huống, ngươi ở lại nhà, để tránh A Phàm trở về lại không tìm thấy người.
- Vào lúc thế này, nếu A Phàm về nhà, đó khẳng định là chuyện có biến hóa gì đó, nếu hắn không tìm thấy chúng ta, trong lòng khẳng định sẽ rất lo lắng.
Quế Phượng nhẹ giọng đáp ứng.
Chu Nhất Mộc ra khỏi cửa, đi tới gần đàn tròn, đàn tròn lạnh tanh, chỉ có hơn mười người giống hắn nóng lòng tới nghe tin tức.
Chu Nhất Mộc tìm người hỏi, nửa canh giờ trôi qua, nhân số đứng ra đứng ra hi sinh trước mắt chỉ có năm người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, La Liệt Điền ở trên đàn tròn đã gấp đến độ giậm chân, ngược lại là Trứu Thâm Thâm đứng giống như một khúc gỗ, không bởi vì nhân số ít ỏi mà sốt ruột.
Mắt thấy hai canh giờ trôi qua, người nguyện ý hi sinh cuối cùng chỉ có mười một, La Liệt Điền nản lòng vừa giận vừa mắng:
- Đều là những hạng người tham sống sợ chết, đã vậy cả đám ôm nhau cùng chết thôi.
La Liệt Điền khó chịu lớn tiếng tức giận mắng, không khiến người ta tức giận, xung quanh đàn tròn nghe thấy lời nói của hắn, không ít người trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lo lắng cho tương lai của Tam Khưu Thôn.
- Đi thôi, biện pháp này đã không được, vậy không cần ở đây lãng phí thời gian nữa.
Trứu Thâm Thâm đứng sau lưng La Liệt Điền lạnh lùng nói,
- Hai vị lão đại nhân cũng chỉ cho ngươi ba canh giờ, nếu kéo dài lâu, chờ nó thành Huyết Oán, muốn lại liều chết cũng đã muộn rồi.
La Liệt Điền đứng lên, hắn đầu tiên là tỏ ý áy náy đối với những người tự nguyện hi sinh đang chờ, bảo bọn họ trở về, đồng thời tặng một số tiền cho mấy vị thôn lão dẫn đầu đứng ra.
La Liệt Điền lại lớn tiếng nói với người đang ở xung quanh đàn tròn chờ tin tức:
- Đã không gom đủ nhân số hi sinh, thôn lý cũng sẽ không bức bách các ngươi đi hi sinh, việc này chúng ta trở về mới nghĩ biện pháp, ở loại thời kỳ phi thường này, các ngươi đều về nhà chờ đi, đừng chạy loạn, nhất là đừng đến Mạch Khuyên của thôn, nếu không xảy ra chuyện cũng chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm. . .
La Liệt Điền dặn dò qua loa vài câu, hắn không để ý đến những thôn dân muốn hỏi chuyện này, cùng Trứu Thâm Thâm vội vàng rời khỏi đàn tròn.
Sau khi rời khỏi đàn tròn, La Liệt Điền thấy không ai đi theo, hắn kéo Trứu Thâm Thâm thấp giọng nói:
- Trứu đội trưởng, ta thất bạit rồi, vậy chỉ còn lại đội tuần tra đi liều mạng.
Trứu Thâm Thâm dừng chân nói:
- Không chỉ là đội tuần tra, còn có ngươi nữa.
Da mặt La Liệt Điền run lên một chút, nói:
- Cái này thì ta đương nhiên biết, ta là thôn chính mà, khẳng định phải theo đội tuần tra cùng đối kháng ngoại địch, có điều trước khi chịu chết, ta phải về nhà dặn dò một chút.
Ánh mắt Trứu Thâm Thâm có chút lạnh lùng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm La Liệt Điền
- Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn chạy trốn, có điều một nhà già trẻ của ta, dù sao cũng phải trở về nói một câu, nếu ngươi lo lắng, có thể đi cùng ta.
La Liệt Điền lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.
Trứu Thâm Thâm vẫn nghiêm mặt, hắn lắc đầu nói:
- Tự ngươi đi đi, ngươi muốn chạy trốn cũng có thể, nhưng ngươi phải gánh vác hậu quả chạy trốn.
Trứu Thâm Thâm nói xong quả nhiên không chút do dự bước đi, La Liệt Điền ngơ ngẩn ra đứng một lúc, hắn thở dài, bước về phía nhà mình, rất nhanh liền trở về đến trong nhà.
Hiện tại toàn bộ thôn đều biết đã xảy ra chuyện gì, La Liệt Điền vừa vào nhà, cả nhà hắn liền vây tới, bà nương (vợ), nhi tử lớn nhất mười bốn tuổi, nhị nữ nhi mười tuổi, tam nữ nhi bảy tuổi.
Trong phòng người duy nhất ngồi bất động là mẫu thân bảy mươi tuổi của hắn.
Bà nương của hắn gấp giọng nói:
- Liệt Điền, đã gom đủ ba mươi hai người chưa?
- Không gom đủ.
La Liệt Điền lắc đầu nói.
Trên mặt con cái và bà nương của hắn đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bà nương của hắn hoang mang nói:
- Vậy hiện tại thôn lý định làm gì?
La Liệt Điền xụ mặt nói:
- Không gom đủ người, còn có thể làm gì? Chúng ta chỉ có thể liều mạng với quái quyệt.
- Phải liều mạng...
Bà nương của La Liệt Điền có chút ngây ra.
- Con.
Lão nhân thử đứng lên gọi.
La Liệt Điền vội vàng đi tới đỡ lão phụ nhân nói khẽ:
- Mẹ, ngươi đừng đứng lên, an vị đi.
Lão nhân năm xưa đi đứng đã không quá nhanh nhẹn, hiện tại rất ít đi lại, số tuổi thọ con người có lẽ rất dài, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời bà có thể không bệnh không đau sống đến hết số tuổi thọ.
Lão nhân chỉ có thể ngồi xuống dùng hai mắt đục ngầu nhìn La Liệt Điền hiền lành nói:
- Còn thiếu bao nhiêu, nếu thiếu một, vậy đưa mẹ đi.
La Liệt Điền nghe thấy những lời này, vội vàng dùng tay tát mình hai cái, nói:
- Lão nương, xin ngươi đừng nói như vậy, cho dù con có bất hiếu tới mấy, cũng không thể đưa mẹ đi.