Lão nhân nắm lấy tay La Liệt Điền, bất mãn nói:
- Đang nói chuyện tử tế, tự đánh mình làm cái gì, mẹ là nghĩ như vậy, nói chung mẹ đã tới tuổi này rồi, sống sót cũng không còn nhiều tác dụng, là tự mình nguyện ý đi, cũng không phải ngươi bất hiếu, muốn đưa ta đi.
- Vừa rồi ta nghe bọn họ nói cần nhiều người như vậy, ngươi lại là thôn chính, phải làm gương tốt, đưa ta đi, bọn họ cũng không thể nói gì.
La Liệt Điền cười khổ ngắt lời:
- Mẹ, đây là chủ ý tồi, sao ta có thể để ngươi đi làm loại chuyện này, đừng nói thiếu rất nhiều người, cho dù thiếu một, ta thà để việc này thất bại, cũng sẽ không để lão nương đi.
La Liệt Điền không cho lão nhân nói nữa, hắn lại nhìn bà nương của mình do dự một chút, nói:
- Lát nữa ta phải tới bên đội tuần tra, việc này có thể có chút phiêu lưu, tài vật trong nhà để ở đâu thì ngươi đều biết rồi, chiếu cố tốt trong nhà.
Bà nương của La Liệt Điền nghe thấy những lời này, sợ tới mức toàn thân run lên một chút, nàng run giọng nói:
- Liệt Điền, hay là ngươi đừng đi.
Nàng đương nhiên cũng hiểu đây là đây là La Liệt Điền muốn liều mạng với quái quyệt có thể dẫn tới Vệ Cổ gõ vang đó, ở trong mắt nàng cũng chẳng khác gì chịu chết.
La Liệt Điền cười khổ nói:
- Cái này không phải do ta.
Bà nương của La Liệt Điền kéo La Liệt Điền đến nhà bên, không cho người thân tiến vào, mới mang theo vẻ nức nở nói:
- Trong thôn có nhiều người như vậy cũng không gom đủ ba mươi hai người, dựa vào cái gì mà để ngươi phải liều mạng thay những người đó? Liệt Điền, hay là chúng ta chạy đi, hiện tại đi luôn.
La Liệt Điền giận dữ nói:
- Hiện tại bên ngoài thôn đã bị quái quyệt bao vây, có thể chạy đi đâu? Vả lại với thế đạo bên ngoài, chạy đi rồi, sợ rằng cũng không khác gì chết.
- Ta cũng không muốn đi, nhưng có đôi khi không phải ngươi không muốn đi thì có thể không đi, làm thôn chính, nhận lương nuôi gia đình, hiện tại đã không cho ta được phép lùi bước, ta cũng không phải liều mạng vì thôn, mà là vì các ngươi.
- Nếu không tiêu diệt được quái quyệt đó, các ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm...
Nữ nhân hơi cúi đầu, nàng cũng không biết nên nói gì.
La Liệt Điền trầm mặc suy nghĩ một chút nói:
- Vạn nhất chúng ta không giết được quái quyệt, mà ta cũng không quay về, ngươi dẫn theo hài tử và lão nương bỏ chạy đi, đừng ở lại nhà chờ chết, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, ta biết thế này rất khó cho ngươi, nhưng chỉ có thể như vậy.
Cho dù La Liệt Điền không thể tưởng tượng được người nhà sẽ chạy đi thế nào, bọn họ chạy rồi nên làm thế nào mới có thể sống sót.
Sắc mặt nữ nhân trắng bệch nhìn trượng phu của mình.
La Liệt Điền từ góc nhà lấy ra một cây búa, búa đã phủ kín gỉ sắt, đây là cha hắn lưu lại cho hắn, hắn vốn cho rằng cả đời mình cũng không cần dùng tới.
Hắn nhìn bà nương nhà mình, ra khỏi nhà bên.
Nhi tử mười bốn tuổi đang đứng ở bậc cửa nhìn hắn:
- Cha, ngươi là muốn giết quái quyệt à? Ta cùng đi với ngươi.
La Liệt Điền sầm mặt quát:
- Ngươi đi làm gì? Ta đi rồi, trong nhà chỉ có một nam đinh là ngươi, ngươi phải bảo vệ tốt bà, mẹ và muội muội, biết chưa?
Nhi tử không dám nói nữa.
La Liệt Điền đi đến chính sảnh, hắn buông búa, liên tục dập đầu ba cái nức nở nói với lão nhân trong sảnh:
- Mẹ, ta đi rồi, ngươi bảo trọng thân thể.
Trong lòng Bà lão cũng hiểu nhi tử là đi làm chuyện liều mạng, mắt đục ngầu của bà ươn ướt, lại lộ ra nụ cười nói:
- Đi đi, con, năm đó cha ngươi đặt tên cho ngươi, nhìn thư sinh trong thôn nói liệt thổ phong hầu, liệt điền làm nông, cha ngươi đó, hắn nói liệt thổ phong hầu phải dùng mạng đi liều, con người ta sống cả đời quan trọng nhất là được an ổn, cho nên gọi ngươi là Liệt Điền.
- Nhưng sống an ổn, không có nghĩa là ngươi sẽ không có dũng khí, ngươi đã dám đi tìm những quái quyệt đó liều mạng, vậy đừng sợ.
- Mẹ, ta nhớ kỹ.
La Liệt Điền gật đầu đứng lên, cầm lấy búa bước nhanh ra khỏi nhà.
Chu Nhất Mộc về trong nhà, hắn kể lại một lần lời nói của La thôn chính cho Quế Phượng.
Sau khi Quế Phượng nghe xong hỏi:
- Hiện tại nên làm gì?
Tuy thôn lý đã từ bỏ biện pháp đưa người lên kiệu hoa, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, thậm chí có thể nói là càng nguy hiểm hơn.
Chu Nhất Mộc trầm giọng nói:
- Tuy La Liệt Điền nói bọn họ sẽ trở về rồi nghĩ biện pháp, nhưng đây chỉ là lời nói trấn an người ta, nếu bọn họ có biện pháp tốt, đã không phải đưa người lên kiệu hoa, hiện tại sợ rằng bọn họ chỉ có một biện pháp là liều chết.
Trên mặt Quế Phượng lộ ra vẻ lo lắng, nếu thực sự là liều chết, vậy cũng là đội tuần tra đi liều mạng, A Phàm đang ở trong đội tuần tra.
- Bên đội tuần tra không cho người vào, chúng ta cũng liên hệ được với A Phàm.