Sắc mặt Chu Nhất Mộc ngưng trọng,
- Ta di đi tìm Trương Mộc Tượng, ngươi đi tìm Đại Liễu, bảo bọn họ đến nhà chúng ta một chuyến, người ba nhà chúng ta thương lượng một chút.
Quan hệ của Chu Phàm và Sầu Hầu rất tốt, quan hệ của nhà Đại Liễu và bọn họ thì càng không cần phải nói, ba nhà thương lượng cũng là điều nên làm.
Hai Phu phụ tách ra, rất nhanh đã tìm hai người Trương Mộc Tượng và Đại Liễu tới.
Ba người ngồi xuống quanh bàn, Quế Phượng rót cho họ một chén nước, sau đó an vị bên cạnh Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc nói lại một lần tình huống mà mình biết và dự đoán với hai người Đại Liễu.
Trương Mộc Tượng vẻ mặt đau khổ nói:
- Hiện tại không ít người trong thôn đều nghĩ như Chu đại ca, không gom đủ người, vậy chỉ có thể là đội tuần tra đi liều mạng với quái quyệt, nhưng vấn đề là không ai biết đội tuần tra có thắng được không?
- Có không ít nhà thậm chí đã bắt đầu thu thập đồ đạc, một khi thôn bị quái quyệt công phá, bọn họ chuẩn bị bỏ chạy.
Đại Liễu cười nhạo nói:
- Chạy đi đâu? Mãng Ngưu Thôn gần nhất cũng cách chỗ chúng ta một đoạn cước trình rất xa, hơn nữa con đường này trước kia khi chúng ta đi đổi vật, chính là có một nửa đội viên tuần tra và một đội trưởng một Phù Sư hộ vệ cho chúng ta, chúng ta mới không có trở ngại gì.
- Chỉ dựa vào đám người bọn họ, cho dù có thể lao ra khỏi vòng vây của quái quyệt, lại có mấy người có thể sống sót đến Mãng Ngưu Thôn? Cho dù đến Mãng Ngưu Thôn, bọn họ nguyện ý dung nạp những người thôn khác vào, vậy cũng phải trả giá rất lớn, chỉ có thể làm người hạ đẳng, thậm chí là thôn nô...
Chu Nhất Mộc thở dài:
- Ít nhất thì bọn họ còn có cơ hội chạy thoát thân, nhà ta và nhà Mộc Tượng khác với bọn họ, bọn A Phàm vẫn còn ở trong đội tuần tra.
Lời này khiến hai người Đại Liễu đều trầm mặc.
Trương Mộc Tượng nói:
- Chu đại ca, vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Chu Nhất Mộc suy nghĩ một chút nói:
- Trước khi bọn A Phàm đấu ra kết quả với quái quyệt, chỉ sợ là không thể về nhà.
Trương Mộc Tượng gấp giọng nói:
- Chờ thắng quái quyệt rồi, đội tuần tra chắc cũng toàn quân bị diệt, khi ấy quá muộn.
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy sẽ không là toàn quân bị diệt, nếu không thắng được, có lẽ sẽ chết không ít người, nhưng đội viên tuần tra còn lại thấy không thắng được, chắc cũng sẽ không ngốc nghếch đi liều mạng, mà lập tức chạy trốn.
- Hiện tại việc chúng ta có thể làm là, một khi bọn A Phàm may mắn trốn được về, chúng ta không thể kéo chân sau của bọn họ, chúng ta phải thu thập đồ đạc trong nhà một chút, còn phải tính toán tình huống khi bọn họ trốn về có thể sẽ bị thương, chuẩn bị thuốc trị thương cho bọn họ...
Chu Nhất Mộc và Trương Mộc Tượng mồm năm miệng mười thương lượng, sau khi thương lượng xong rồi, ước định khi ấy thật sự đến lúc nguy cấp, phải hỗ trợ cho nhau, Trương Mộc Tượng bắt đầu cáo từ đi chuẩn bị.
Lúc này Chu Nhất Mộc mới nhìn về phía Đại Liễu một mực trầm mặc, nói:
- Đại Liễu ngươi những với chúng ta, lát nữa ngươi trở về chuẩn bị, nếu thực sự không được, vậy trốn đi.
Đại Liễu buồn bã nói:
- Chu đại ca, ngươi bảo ta bỏ ngươi đào tẩu, ta thật sự không làm được, lúc trước mạng của ta chính là ngươi cứu, ta ở cùng với các ngươi, tất cả cùng đi cũng không muộn.
Chu Nhất Mộc xụ mặt nói:
- Chúng ta phải xác nhận được an nguy của bọn A Phàm mới có thể đi, chờ khi ấy sợ rằng quái quyệt đó đã vào thôn rồi, quá nguy hiểm, vả lại ngươi ở lại cũng có ích lợi gì? Để nhà các ngươi cùng toi mạng với chúng ta à? Nếu ngươi ngu như vậy, lúc trước còn không bằng không cứu tên ngu xuẩn ngươi cho xong.
Đại Liễu thấy Chu Nhất Mộc tức giận, hắn cắn răng đáp ứng.
Chu Nhất Mộc lại nói:
- Vừa rồi ta thương lượng với Trương Mộc Tượng nhiều như vậy, nhưng hai nhà chúng ta đều cố ý không nhắc tới một chuyện, chính là nếu bọn A Phàm không về được thì thế nào?
Sắc mặt Đại Liễu khẽ biến nói:
- Chu đại ca, bọn A Phàm không có việc gì đâu.
- Không ai muốn bọn họ có việc cả.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc buồn bực,
- Bảo ngươi ở lại, là vì muốn nói với ngươi, nếu A Phàm bất hạnh chết, hai phu phụ chúng ta cũng không chuẩn bị đi đâu, đến lúc đó ngươi vẫn còn ở thôn thì tới nhà của ta một chuyến, lấy đi một số thứ coi như là đáng giá.
- Kỳ thật cũng không có gì quá đáng giá cả...
Quế Phượng cũng không nói gì, quyết định của Chu Nhất Mộc chính là quyết định của nàng.
Môi Đại Liễu giật giật, cuối cùng mặt lộ vẻ bi thương nói:
- Được, ta sẽ tới.
...
Trong thôn mạch nước ngầm phun trào, trong doanh địa lại lộ ra rất im lặng.
Trở về trước tiên là Trứu Thâm Thâm, hắn kể lại sự việc cho bốn người Chu Phàm, Lỗ Khôi, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao.