Chương 2617: Rời thành (2)
Chương 2617: Rời thành (2)Chương 2617: Rời thành (2)
- Năng lực tự lành mạnh quá.
Sắc mặt Mộc Cầu Kiếm bình tĩnh nghĩ, người này không tầm thường, nếu là tu sĩ Linh Niệm Cảnh tầm _ thường, tuyệt đổi ngay cả một kiểm của hẳn cũng không đỡ được.
Có điều cũng chỉ vậy mà thôi, hắn không tin Chu Phàm còn có thể trồn bao xa.
Ngoài Kính Đô là một mảng đen xì, Mộc Cầu Kiểm vồn một mực đuổi theo một phương hướng, phi kiểm của hẵn sẽ không mất dấu.
Chỉ là không bao lâu sau, hắn hơi nhíu mày dừng chân, sáu thanh phi kiểm màu bạc bay về, phi kiểm phát ra ánh sáng như tuyết, chiều sáng cả vùng này.
Linh niệm của hắn triển khai, vẫn không có thu hoạch gì.
Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ra một ấn ký huyền ảo.
Sáu thanh phi kiếm đều tự bắn ra một đạo quang mang, hình thành một phù văn màu bạc.
Phù văn màu bạc hạ xuống lòng bàn tay hắn, hắn nhìn về phía tây nam, trở nên trầm mặc, hơi trì hoãn một chút, đối phương đã trốn xa, trừ khi hắn hạ quyết tâm đuổi theo không ngờ, chỉ là điều này sẽ làm tốn quá nhiều thời gian.
Hắn nhìn Kính Đô, hay là về Kính Đô đã, để Chu Phàm trốn thoát, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành.
Ở phía tây nam Kính Đô, Chu Phàm chạy như điên một hổi lâu, mới ngừng lại, vết kiểm trên người hắn đã biến mất, nhưng hắn đã sức cùng lực kiệt, thực lực của Kiếm tu đó thật sự quá mạnh, hắn phỏng đoán thánh nhân thư viện cũng là trình độ không chênh lệch mấy. Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù hắn gọi ra Vạn Quốc Chi Hoàng phụ thân, rất có thể cũng không thắng được, cho nên vừa rồi hắn biến thân Hỗn Độn Cựu Ma Thể, trốn vào trong Cựu Nhật Thời Quang, tránh được truy tung của đối phương, mới cắt đuôi được đã cắt đuôi.
- Người này rốt cuộc đến từ đâu? Chu Phàm hơi trầm mặc, hắn hoài nghỉ là người của ba nhà Tiêu Diệp _ Vương, nếu không thì không thể đuổi theo hắn không ngờ như vậy.
Nhưng ba nhà Tiêu Diệp Vương ẩn tàng cao thủ lợi hại như vậy sao? Tâm tư Chu Phàm cấp tốc chuyển động, đồng thời hắn lấy ra truyền âm ngọc, đầu tiên là liên hệ với ba nhỉ tử nhà mình, bảo bọn họ mang theo Tiểu Muội mau chóng rời khỏi Kính Đô, nếu gặp phải chuyện gì thì lại nói với hắn.
Lúc này ba nhà Tiêu Diệp Vương chắc không có tâm tư lưu ý đền ba huynh đệ Tiểu Bạch và Tiểu Muội, phải nhân lúc hỗn loạn rời khỏi mới được, nếu hôn loạn được bình định, vậy còn muốn chạy cũng khó.
Sau đó hắn lại phát ra một đạo tin tức cho Đại tiên sinh, cho thư viện, nói với bọn họ chuyện xuất hiện Kiểm tu. Làm xong những cái này, một đạo ngọc phù truyền âm trong đó của Chu Phàm bay lên, hắn giật mình, là Lý Cửu Nguyệt dùng ngọc phù truyền âm liên hệ với hăn.
Hắn vội vàng kích hoạt ngọc phù truyền âm.
- Chu huynh, hiện tại ngươi có ở Kính Đô không?
Lý Cửu Nguyệt gấp giọng hỏi. - Ta không ở Kính Đô, ngươi biết Kính Đô đã phát sinh bạo động không? Chu Phàm hỏi.
- Ngươi không ở Kính Đô, vậy thì tốt. Lý Cửu Nguyệt thở phào,
- Ta vẫn đang ở Kính Đô.
- Ngươi vẫn đang ở Kính Đô?
Chu Phàm kinh ngạc nói:
- Không phải ngươi đã sớm đi rồi à?
- Việc này nói ra thì dài lắm, Chu huynh, bên ta còn việc phải làm, trước khi thể cục không rõ, ngươi đừng vào Kính Đô nữa.
Lý Cửu Nguyệt nói:
- Đại Ngụy Thiên Tử không hoàn toàn mất đi nắm giữ đổi với Thông Thiên Kính, nhưng hắn vẫn nắm giữ tới trình độ nào thì không ai rõ.
Lý Cửu Nguyệt nói ra tất cả tình huông hắn biêt cho Chu Phàm.
Lúc này Chu Phàm mới biết, thì ra là ba nhà Tiêu Diệp Vương và mây vị hoàng tử cùng nhau phát động phản loạn, hắn lại mau chóng nói chuyện Kiểm tu đáng sợ đó với Lý Cửu Nguyệt, bảo bọn Lý Cửu Nguyệt tận lực né tránh Kiểm tu.
Thế cục khẩn trương, hai người không nhiều lời, cät đứt trò chuyện. Chu Phàm nhìn về phía Kính Đô, có Kiểm tu ở đó, hắn không thể tiển vào Kính Đô nữa, về phần Kính Đô sau tôi nay sẽ biền thành bộ dạng øì, sợ răng không ai rõ, hiện tại việc hắn có thể làm chính là chờ có kết quả.
Tửu lâu sớm đã người đi nhà trống, là một mảng đen xì, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Hậu trù có một cái vại kín.
Vại to đã sớm dính đầy bụi bặm, bên trong vại là dưa muôi mà Bát thập lục hoàng tử yêu thích trù nghệ tự mình muối, không có Bát thập lục hoàng tử, cái vại này đương nhiên không ai có thể chạm vào.
Nhưng ở hậu trù không người này, vải dùng để che vại đã rách ra, bên trong chui ra một người, tay hắn cẩm một viên ngọc châu phát sáng.
Ngọc châu chiếu lên khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn, hắn chính là Bát thập lục hoàng tử.
- May mà ta sớm có chuẩn bị, nếu không thì thật sự chết rổi.
Bát thập lục hoàng tử nghĩ mà sợ nhẹ giọng lầm bẩm. Chết là phân thân của hắn, hơn nữa còn là phân thân rất đặc biệt.
Thiên Quyệt Minh là một tổ chức chuyên nghiên cứu quái quyệt, rất nhiều nghiên cứu của tổ chức này đều thất bại, nhưng dưới tình huống _ không tiếc hi sinh mạng người, vân khiến bọn họ nắm giữ được một số kỹ thuật cổ quái.