Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1955 - Chương 2641: Cửa, Một Nửa, Vũ Nữ, Nhỉ Ca (2)

Chương 2641: Cửa, một nửa, vũ nữ, nhỉ ca (2) Chương 2641: Cửa, một nửa, vũ nữ, nhỉ ca (2)Chương 2641: Cửa, một nửa, vũ nữ, nhỉ ca (2)

Cửa đóng lại, ba nhãn cầu trắng ổn, đỏ tươi, đen như mực khôi phục ánh sáng nên có, nhãn cầu xám sẫm cũng không còn rực rõ giống như lúc trước nữa. Từng khối xương trắng từ dưới đất đứng lên, thanh trừ tất cả quái quyệt và sinh linh chung quanh. Dưới Mưa phùn lất phất, bốn nhãn cầu màu sắc khác nhau nhìn chằm chằm phiến đại địa này, khi cửa của nó lại mở ra, không ai biết sẽ là quang cảnh như thế nào? Hắn quỳ gối khóc, tiếng khóc thê lương nhất trên đời cũng chỉ là như vậy. Hắn đang ở trên mặt cỏ xanh không một bóng nĐƯỜI.

Ö đây, không ai có thể hỏi hắn đang khóc gì?

Có lẽ nói chuẩn xác hơn, cũng không ai dám hỏi. Bởi vì hắn chỉ có nửa người, mắt trái, cánh tay trái, chân trái, nửa người phải của hắn đi đâu rồi? Không ai biết, cho dù là hắn cũng không biết.

Nếu Chu Phàm, Nhất Hành, Trương Bổn Bổn ở đây, khẳng định sẽ nhận ra hắn chính là tu sĩ thân bí Liêu Nhất Bán của Bách Khanh Chi Địa.

Hắn không chết trong trận chiến của quái quyệt không thể biết cấp và chuẩn không thể biết cấp. Cho dù là Hắc Bạch Li cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên, nó nhìn nhầm rồi. Liêu Nhất Bán đang khóc rất thương tâm, bởi vì hắn cũng sắp điên rồi, hắn thà chết còn hơn, hắn đang phân liệt.

Liêu Nhất Bán Thứ hai xuất hiện, vẫn là nửa người trái, vẫn là nửa người mặc áo màu vàng đất.

Hắn cũng đang khóc.

Liêu Nhất Bán Thứ ba xuất hiện, xuất hiện ở bên phải Liêu Nhất Bán thứ nhất. Càng lúc càng nhiều Liêu Nhất Bán xuất hiện.

Một vạn Liêu Nhất Bán đang quỳ gối khóc, vạn người khóc rống, tiếng khóc phiêu đãng trên mặt cỏ xanh không một bóng nØười.

Hắn không khóc nữa, đứng lên, Liêu Nhất Bán đang nhìn Liêu Nhất Bán.

Hắn thở dài một tiếng, chăng khác nào một vạn người thở dài.

Hắn không còn là người, hắn hoặc bọn họ đã thành quái quyệt hoặc đàn quái quyệt.

Rất nhanh chúng cảm thấy bụng đói kêu vang, chúng muốn ăn người, thế là chúng ngửi được khí tức của người đang chạy như điền trên hoang dã.

Ngoài Thương Đông Đạo Lang Vĩ Thôn trăm dặm trời đang mưa, chỉ là vạn dặm xung quanh trời mưa lại không có mưa.

Có người phát hiện bên trong mưa xuất hiện một nữ tử áo trắng. Màn mưa ngăn cách, không ai có thể thấy rõ khuôn mặt của nữ tử áo trắng.

Mưa vẫn đang rơi.

Nữ tử đi lại trong mưa.

Đội tuần tra trong thôn chỉ lấy quan sát làm chủ, không dám tiến vào trong mưa và tiếp xúc với nữ tử đang qua lại, báo cáo lên trên.

Chỉ là bên trên cũng không thể phái người xuống trợ giúp, bởi vì Thương Đông Đạo đang trù bị đánh giặc, toàn bộ Thương Đông Đạo phải đối mặt với sự xâm nhập của Đông Việt.

Nếu vũ nữ (nữ tử mưa) đó vào thôn, Lang Vĩ Thôn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp để đối phó, bọn họ không biết, nghênh đón bọn họ sẽ là vận mệnh đáng sợ øì. Đủ loại hiện tượng quái quyệt đang bạo phát trên mặt đất rộng lớn.

Đây là một gốc đại thụ tỏa ra ánh sáng màu trắng, trên cây kết ra trái cây đủ mọi màu sắc, cũng có lá cây sặc sỡ nhiều.

Tiểu cô nương ngồi trên thân cây, nàng lắc lư đôi chân ngăn cũn, có chút tùy ý nhìn về phía một trái cây vàng sẫm.

Rất nhanh nàng di dời tầm mắt, cất tiếng ca.

- Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy nhanh, chạy nhanh.

- Một con không có mắt, một con không có đuôi, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!

- Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có lỗ tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái! Thật là kỷ quái!

Tiểu cô nương hát rất dụng tâm.

Tiếng ca vang vọng trên đại thụ, nàng hát bài hai lão hổ xong lại đổi bài khác.

- Một, hai, ba, bốn, năm. - Lên núi đánh lão hổ,

- Lão hổ đánh không được, - Đánh tới sóc nhỏ,

- Sóc có mấy con,

- Một, hai, ba, bốn, năm,

- Năm con sóc nhỏ,

- Một, hai, ba, bốn, năm, Nhi ca không ngừng đổi đi đổi lại, cuối cùng tiểu cô nương hát chán rồi, nàng mới ngừng lại, vẻ mặt say mÊ nói:

- Ta hát quá hay, lần sau lại hát cho hắn nghe.

Đôi mắt màu xám sâm thăm của nàng có chứa ngàn vạn thế giới, sau khi say mê, nàng ngẩng đầu nhìn trái cây trên cây, nụ cười trên mặt thu liễm, biến thành có chút nghiêm túc.

- Sắp bắt đầu rồi.

Chu Phàm đang chạy như điền trên hoang dã lờ mở nhận thấy có chút không đúng. Quái quyệt hoang dã biến thành cuồng bạo hơn, cho dù là một số quái quyệt trước kia không quá thích công kích người, cũng đang công kích người Ở khắp nơi.

Hắn thuận tay cứu một thương đội, hỏi vài câu, mới biết, thương đội thực lực coi như không tồi này trong mấy ngày gần đây đã đi lại rất khó khăn.

Vốn cho rằng chỉ là biến hóa của một nơi, nhưng hắn mang theo ba người Chu Tiểu Bạch và Tiểu Muội nhanh chóng đi qua từng nơi.

Phát hiện địa vực vốn được đánh dấu là bình tĩnh chỉ địa (nơi yên bình) hoặc tịch tịnh chỉ địa (nơi vắng vẻ) cũng bắt đầu biến thành nguy hiểm.

Về phần nguy hiểm chỉ địa thì lại càng nguy hiểm hơn trước kia.

Bởi vì cần xuất thủ giải quyết những quái quyệt có chút điên cuồng này, khiến tốc độ của hắn cũng chậm lại không Ít.
Bình Luận (0)
Comment