Chương 2648: Ta đã trỡ vẻ
Chương 2648: Ta đã trỡ vẻChương 2648: Ta đã trỡ vẻ
Tiểu Muội bước lên trước, Chu Phàm theo Tiểu Muội đi vào trong khe nứt không đian, khe nứt đen xì mới biến mất, chỉ còn lại lửa trại vẫn chưa dập.
Gian vực kỳ quái không biết cao bao nhiêu, phết vâng sáng đủ mọi màu sắc, cũng không biết phương hướng ở đâu.
Chu Phàm đầu tiên là nhìn Hư Linh Châu ở tay trái, Hư Linh Châu chỉ phát ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, điều này khiến hắn thở phào, nếu là xanh lá vậy hắn sẽ cẩn thận. Hắn lại lấy ra cây kim chỉ hướng, đây chỉ là một khí cụ rất bình thường.
Hiện tại kim chỉ hướng lại đang không ngừng xoay lung tung.
Thương Tâm Tiểu Đao bay ra, Chu Phàm thôi động Tâm Chi Pháp Tắc, thấp điọngØ nói:
- Chỉ rõ phương hướng Hàn Bắc Đạo Thành.
Hắn để tránh đạt tới giới hạn, chỉ tác dụng Tâm Chỉ Pháp Tắc lên trên kim chỉ hướng,
Kim chỉ hướng đang xoay lung tung rất nhanh liền ngừng lại, chỉ về một phương hướng.
Chu Phàm nhìn phương hướng mà kim chỉ hướng chỉ ra, hắn thở phào, Tâm Chi Pháp Tắc quả nhiên có tác dụng.
Đương nhiên nếu như vậy cũng không được, hắn sẽ mỡ rộng điều kiện thiết lập của Tâm Chi Pháp Tắc, chỉ là mở rộng khó tránh khỏi sẽ có phiêu lưu. Tâm Chi Pháp Tắc chính là một thanh kiếm hai lưỡi, rất hữu dụng đồng thời lại bởi vì tính không xác định của giới hạn mà trản ngập nguy hiểm.
Hắn thu liễm tâm tư, bắt đầu đi tới phương hướng mà kim chỉ chưởng chỉ. Gian vực tràn ngập nguy hiểm, không phải nơi nên ở lâu.
Khi hắn đang di động, niệm đầu sớm đã tản ra, để tránh mình bước vào trong dòng xoáy và lực xé của gian vực.
Hắn phát hiện lúc trước mình nhìn thấy Chu Tiểu Miêu và thuyền đi rất thoải mái, nhưng trên thực tế, loại chuyện này là không đơn giản một chút nào, hắn đi mà đầu đây mồ hôi. Phương hướng kim chỉ cũng đang không ngừng biến động, có khi chỉ bước ra một bước đã có thay đổi, có khi đi nửa canh giờ cũng không thay đổi.
Nếu không phải xác nhận Tâm Chi Pháp Tắc vẫn đang có tác dụng, hắn cũng có chút hoài nghỉ phương hướng kim chỉ có phải có vấn đề hay không? Một bộ phận tâm tư của hắn đặt trên Hư Linh Châu, ánh sáng màu trắng của Hư Linh Châu một mực không có biến hóa. Đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, dẫu sao nơi hắn muối tới chỉ là Hàn Bắc Đạo Thành, đối với Xuyên qua gian vực mà nói, cự ly như vậy không tính là xa.
Mà gian vực cũng đủ rộng lớn, muốn gặp phải quái quyệt hoặc Hư 5¡nh Linh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ba huynh đệ Chu Tiểu Bạch và Tiểu Muội chỉ đi theo Chu Phàm, bọn họ có Chu Phàm dẫn đường, ngược lại không cần lo lắng.
Tốc độ thời gian ở gian vực không giống với ngoại giới, dựa theo tính toán của Chu Phàm, hắn đã đi trong gian vực ít nhất là ba canh giờ, thế này đã vượt qua hai lần Chu Tiểu Miêu và thuyền dẫn theo hắn. Ta chắc không phải là đi nhầm chứ?
Khi trong lòng hắn nghĩ như vậy, hắn đi qua trước một vầng sáng màu lam, sau đó phát hiện kim chỉ hướng chỉ về phía phương hướng ban đầu, hắn lại quay lại, cứ qua lại như vậy mấy lần, hắn mới phát hiện kim chỉ hướng là chỉ về vâng sáng màu lam.
Trên mặt hắn lộ ra về vui mừng, vội vàng kết ấn, một phù văn màu bạc hạ xuống đầu Tiểu Muội. Trên người Tiểu Muội lại có Toái Không Cốt hiện lên, nó lại vươn móng vuốt, một tiếng xoẹt vang lên, vâng sáng màu lam giống như cửa bị cắt thành hai nửa.
Chu Phàm và bọn Tiểu Muội đều bắt đầu xuất hiện cảm giác rơi xuống rất kỳ lạ, bọn họ quả nhiên đang rơi xuống.
Chu Phàm vội vàng thi triển Ngự Phong Thuật, thuận tiện tóm lấy Tiểu Muội, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch điều khiển phong pháp tắc bắt lấy Tiểu Lam.
Bốn người một chó thuận lợi hạ xuống đất.
Thế giới là một mảng tăm tối, Âm Ảnh Quái Quyệt lao về phía bọn họ.
Chu Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng, chân nguyên mãnh liệt ùa ra, nghiền nát những Âm Ảnh Quái Quyệt đó, có điều lại có nhiều Âm Ảnh Quái Quyệt hơn lao tới.
Hắn lấy ra một viên phù châu có thể xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt, những Âm Ảnh Quái Quyệt này mới không dám tới gần.
Có Âm Ảnh Quái Quyệt có đêm tối còn có gió lạnh thối tới.
Hắn nhìn tuyết dưới chân, xác nhận bọn họ chắc là đã về tới thế giới hiện thực, đồng thời còn ở trong băng thiên tuyết địa.
Điều này khiến hắn nở nụ cười, đang cuối xuân đầu hạ, nơi có tuyết ở Đại Ngụy không nhiều lắm, Hàn Bắc Đạo chính là một nơi lớn nhất trong đó. Đây là Hàn Bắc Đạo, không thể sai được, có điều hắn vẫn không thể xác nhận mình rốt cuộc cách Hàn Bắc Đạo Thành bao xa?? Xuyên qua gian vực, nơi xuất hiện sẽ có lệch lạc. Hắn thu liễm tâm tư, cùng bọn Tiểu Muội bắt đầu tạm thời nghỉ ngơi trên mặt tuyết, kiên nhẫn chờ hừng đông rồi lại thăm dò.
Nếu đã đến Hàn Bắc Đạo, vậy không tiếc chút thời gian này, Hàn Bắc Đạo Thành vào ban đêm cửa thành đóng lại, hiện tại cho dù hắn tìm được Hàn Bắc Đạo Thành, cũng chưa chắc có thể đi vào.