Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 202 - Chương 202. Sâu Xám Biến Dị

Chương 202. Sâu xám biến dị Chương 202. Sâu xám biến dị

La Liệt Điền cười khổ nói:

- Ta đã thống kê một chút, hiện tại người có thể tiếp tục tiến hành công tác tuần tra, chỉ có hai mươi chín người, nhân số như vậy ngay cả duy trì trực ngày hoặc trực đêm cũng không đủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này mới được.

Nếu không nhanh chóng giải quyết, nhân số như vậy không thể gánh vác hai phòng tuyến ngày đêm, sớm muộn gì cũng sẽ có Hắc Du Quái Quyệt lẻn vào trong thôn.

Hoàng phù sư nghiêm mặt nói:

- Chỉ có thể cưỡng chế mộ binh, bọn họ không muốn đi chịu chết cũng được, nhưng khi thôn khan hiếm nhân thủ, không cho phép bọn họ lại cự tuyệt gia nhập đội tuần tra.

Lời nói của Hoàng phù sư không có bất kỳ ai phản đối, bọn họ đã làm tất cả những gì có thể làm, những người đó trong thôn tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Việc này giao cho thôn chính La Liệt Điền đi làm, chuyện võ giả đều đồng ý, mộ binh tất nhiên có thể tiến hành, do là cưỡng chế mộ binh, La Liệt Điền có lòng tin ngày mai có thể gom đủ nhân số cần.

Về phần phạm vi mộ binh, thì dựa theo lệ thường, khuếch tán số tuổi thọ mộ binh từ loại đoản mệnh ra, đồng thời ưu tiên mộ binh nam tính thanh tráng số tuổi thọ không còn nhiều.

Chỉ có nam tính thanh tráng, mới có thể ứng đối với tính nguy hiểm của tuần tra tốt hơn, lão nhân tiểu hài tử nữ nhân gầy yếu gọi bọn họ tới cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Thương lượng xong chuyện cụ thể, lại an bài nhân viên tuần tra tương ứng, tất cả giải tán.

Chu Phàm lại đi thăm Sầu Hầu bị thương, cánh tay trái của Sầu Hầu đã không còn, nhưng may mà thương thế ổn định, xem như nhặt về được một cái mạng.

Không bao lâu sau, người trong thôn tới đưa người bị thương hoặc đã chết đi.

Trương Mộc Tượng tới, hắn thấy Sầu Hầu mất tay trái, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, có điều ít nhất thì vẫn giữ được tính mạng, hắn lập tức thu liễm tâm tình, nói vài câu với Chu Phàm rồi cùng thê tử đưa Sầu Hầu về.

Chu Phàm thở dài một hơi, nếu lúc ấy hắn ở đó, có lẽ Sầu Hầu sẽ không sao.

Có điều Trương Mộc Tượng không trách Chu Phàm, dẫu sao gia nhập đội tuần tra, trước nay sinh tử tự chịu, hắn cũng biết Chu Phàm đã tận lực giúp Sầu Hầu, hắn đương nhiên sẽ không trách Chu Phàm.

Nhưng trong lòng Chu Phàm chung quy vẫn có chút áy náy, hắn thu liễm tâm tình xoay người đi tuần tra, trong võ giả trong võ giả thôn chỉ có hắn không bị thương, phải đảm đương trọng trách tuần tra.

Đến lúc chạng vạng, Trứu Thâm Thâm nghỉ ngơi đủ đến thay cho hắn.

Chu Phàm làm công tác giao nhận với Trứu Thâm Thâm, mới về trong nhà.

Cha mẹ ở trong nhà đã sớm biết tin tức bình an của Chu Phàm, nhưng cho tới khi nhìn thấy người mới yên tâm của, lại than thở một trận về chuyện Sầu Hầu mất tay.

Dẫu sao quan hệ của nhà Sầu Hầu và nhà bọn họ cũng rất thân thiết.

Hai người Chu Nhất Mộc cũng không nói nhiều, mà là bảo Chu Phàm ăn cơm nghỉ ngơi.

Khi ăn cơm, Tiểu Liễu tới, nhưng nàng không vào nhà, mà là đứng ở ngoài cửa gọi Chu Phàm một tiếng.

Phu phụ Chu Nhất Mộc cũng biết Tiểu Liễu chắc là có chuyện muốn nói với Chu Phàm, cũng không kiên trì bảo nàng vào nhà.

Chu Phàm đi ra, hắn nhìn thiếu nữ thanh tú tay cầm đèn lồng giấy vàng, ôn hòa cười nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

Tiểu Liễu thấp giọng nói:

- Hôm nay rất nguy hiểm, nghe nói ngươi trở lại, cho nên tới gặp ngươi một chút.

- Đa tạ quan tâm, ta không sao.

Trong lòng Chu Phàm nổi lên một tia gợn sóng, nhưng vẫn bình tĩnh nói.

Tiểu Liễu ngẩng đầu, sắc mặt kiên nghị nói:

- Bất kể ngươi có nguyện ý cưới ta hay không, ta đều là người của nhà ngươi.

Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, nhưng hắn vẫn nói:

- Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, việc hôn nhân của chúng ta cũng kết thúc rồi, xin ngươi đừng như vậy nữa.

Tiểu Liễu không đáp lại, chỉ nói:

- Ngươi không sao là tốt rồi, ta quay về.

Tiểu Liễu nói xong xoay người rời đi, Chu Phàm sợ nàng xảy ra chuyện, nói muốn đưa nàng về, nàng không muốn để Chu Phàm đưa về, nhưng dưới sự kiên trì của Chu Phàm, nàng không lay chuyển được, chỉ có thể để Chu Phàm đi theo bên cạnh nàng.

Khi sắp về nhà, Chu Phàm bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít, Tiểu Liễu đã rơi lệ, nàng đang lau nước mắt.

- Sao lại khóc?

Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười chua chát,

- Là ta có lỗi với ngươi.

- Không liên quan tới ngươi.

Tiểu Liễu nói khẽ:

- Kỳ thật hôm nay ta nghĩ rất nhiều, ta là thê tử của ngươi, khi ngươi gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin tức của ngươi truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, nghĩ một chút liền khiến nước mắt rơi xuống.

- Ta vẫn muốn gia nhập đội tuần tra, đồng sinh cộng tử với ngươi...

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn gấp giọng nói:

- Tiểu Liễu, ngươi không thể có loại suy nghĩ này, một nữ hài tử như ngươi đến đội tuần tra, vậy khẳng định là không được...

Bình Luận (0)
Comment