Vụ suy nghĩ một chút, đáp:
- Cần câu trắng bạc là cần câu khí vật, có thể câu lên các khí vật như pháp khí và phù lục, về phần cần câu xanh lục thì là cần câu linh thực, có thể câu lên tất nhiên là một số linh thực vật như linh quả, linh thảo.
Chu Phàm nghe vậy liền gật đầu, vậy hiện tại còn lại cần câu đỏ rực và cần câu vàng kim là vẫn chưa biết, cần câu đỏ rực có thể để lần sau nghĩ cách hỏi, vấn đề phiền toái nhất là cần câu vàng kim, cần một năm thọ mệnh.
Đương nhiên Chu Phàm cũng có thể không cho thọ mệnh, trực tiếp dùng cần câu vàng kim để thử, nhưng thử là phải trả giá bằng sâu xám, vạn nhất câu lên không phải thứ mình muốn, vậy chính là lãng phí một cơ hội.
Buổi sáng sau khi Chu Phàm dậy, ba bản điển tịch Đê Cấp Quái Quyệt Thái Trích Thực Lục, Đoán Binh Sơ Giải, Cửu Lô Bạo Nhiên Công vốn chính là ba quang đoàn, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm đến, đã được cất vào trong đầu hắn.
Hắn lại thực hóa linh thực Cực Lực Chỉ, cẩn thận cất đi, xoay người đi làm.
Chu Phàm rời khỏi nhà đầu tiên là tới nhà Sầu Hầu thăm hỏi, chỉ là Trương Mộc Tượng nói với Chu Phàm, Sầu Hầu chưa tỉnh.
Chu Phàm chỉ có thể lập tức tới doanh địa tuần tra.
Sáng sớm doanh địa đội tuần tra rất ầm ĩ.
La Liệt Điền quả nhiên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mộ binh đội viên mới, dẫn tới hơn ba mươi thanh tráng.
Nhiều người mới như vậy tới, ngay lập tức chính là phải huấn luyện, thương thế của Lỗ Khôi đã đỡ hơn không ít, hắn cũng tới doanh địa hỗ trợ.
Dưới sự hỗ trợ của Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm, Chu Phàm và La Liệt Điền, bốn người tách ra dạy người mới.
Dạy xong người mới đã tới giữa trưa, sau đó lại để các lão điểu trong đội dẫn người mới đi tuần tra.
Bởi vì nhân số lão điểu không quá đủ, không ít lão điểu đều là một người mang theo ba người.
Bốn võ giả bọn Chu Phàm cũng vào buổi chiều phân biệt dẫn theo mấy người mới đi tuần tra, về phần hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thì tọa trấn ở doanh địa, thuận tiện khắc phù lục đã tiêu hao trong Quỷ Nghênh Thân.
Vẽ bùa cực kỳ tiêu hao tinh lực, đối với hai vị Phù Sư Hoàng, Mao mà nói, cũng là một loại gánh nặng không nhỏ.
Đội tuần tra so với ngày hôm qua thì tử khí trầm trầm, lộ ra tất cả đều bận rộn mà lại tràn ngập sinh cơ, đối với Chu Phàm mà nói, chỉ là thiếu đi rất nhiều khuôn mặt cũ quen thuộc, có thêm rất nhiều khuôn mặt mới xa lạ.
Chỉ có thể hi vọng thôn đừng gặp phải Hắc Oán Quái Quyệt như Quỷ Nghênh Thân nữa.
Chu Phàm thu liễm tâm tư, vừa tuần tra vừa nghiêm túc dạy người mới đi theo bên cạnh.
Cho đến giờ mùi buổi chiều, Hà Tào tới, hắn là tới tìm Chu Phàm.
- Chuyện gì?
Chu Phàm nhìn vị thiếu niên cùng nhập đội với hắn này, ôn hòa hỏi, hắn nhớ rõ Hà Tào cũng mang theo người mới đi tuần tra.
Hà Tào kéo Chu Phàm sáng lên, sắc mặt ngưng trọng thấp giọng nói:
- Doanh địa xảy ra chút chuyện, hai vị lão đại nhân bảo ngươi về một chuyến.
- Vì chuyện gì mà gọi ta về?
Chu Phàm nhíu mày, Vệ Cổ không vang, vậy chắc không phải đại sự gì mới đúng.
Hà Tào lắc đầu nói:
- Ta không rõ lắm, lúc buổi chiều, có mấy người ngoài vào thôn, bọn họ đi tới doanh địa tuần tra, tìm hai vị lão đại nhân, sau đó lão đại nhân bảo chúng ta đến gọi ngươi và bọn Lỗ đội trưởng trở về.
- Người ngoài?
Chu Phàm cau mày, trong thôn lại có người ngoài đến?
Xuyên qua hoang dã chính là một chuyện rất nguy hiểm, những người đó có thể tới Tam Khưu Thôn, điều này nhìn thì có lẽ không phải một chuyện quá đơn giản.
Chu Phàm không hỏi nữa, mà là giao mấy người mới và sự vụ tuần tra cho Hà Tào, hắn đi tới doanh địa.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Chu Phàm trở về doanh địa, hắn tới gian nhà thường xuyên dùng để nghị sự của doanh địa.
Hắn vừa đến gần, liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cãi nhau.
- Các ngươi đây là muốn thừa cơ thôn tính Tam Khưu Thôn, ta nói với các ngươi nhé, đừng có nằm mơ.
Đây là thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Lỗ Khôi.
- Hợp thôn cũng là tốt cho các ngươi, các ngươi vừa gặp phải Quỷ Nghênh Thân, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, nếu lại gặp phải Hắc Oán Quái Quyệt tấn công thôn, vẫn sẽ có họa diệt thôn.
Thanh âm bất âm bất dương của một nam tử truyền tới.
Chu Phàm đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt trong phòng lập tức tụ tập ở trên người hắn.
Chu Phàm cũng quan sát ba người lạ ngồi ở bên trái trong phòng một chút, ngồi ở giữa là một nam tử trung niên dáng người khôi ngô, trên mặt trái của hắn có một vết sẹo dữ tợn.
Bên tay trái nam tử trung niên cũng là một nam tử trung niên, nam tử trung niên này dáng người thấp ngắn, vẻ mặt đáng khinh, để râu dài.
Bên phải nam tử mặt sẹo là một nam tử thanh niên hơn hai mươi tuổi, thanh niên này dáng người trung đẳng, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại có một đôi tay khỏe mạnh dài quá gối.
Ba người mặc không đồng nhất, điểm duy nhất giống nhau là bên hông đều đeo phù đại màu xám nhạt.