- Vị này là...
Người trung niên vẻ mắt đáng khinh trong ba người lạ nhìn Chu Phàm vào, mở miệng hỏi.
La Liệt Điền xụ mặt nói:
- Đây là phó đội trưởng Chu Phàm của đội tuần tra chúng ta.
Chu Phàm chỉ hơi gật đầu, bước tới ghé bên phải ngồi cùng bọn Lỗ Khôi, hắn không rõ tình huống, chỉ có thể ngậm miệng không nói gì.
Người trung niên đó có chút kinh ngạc nói:
- Phó đội trưởng mới của Tam Khưu Thôn các ngươi, các ngươi còn có một vị phó đội trưởng là Ô Thiên Bát đâu rồi? Vì sao hắn không tới?
Chuyện Ô Thiên Bát chết, ba người ngoài này tất nhiên không thể biết được.
La Liệt Điền nói:
- Ô đội trưởng tối hôm qua tuần tra một đêm, trở về nghỉ ngơi rồi, chắc sẽ không tới.
La Liệt Điền hiển nhiên không muốn để người trung niên đó biết chuyện Ô Thiên Bát đã chết.
Trung niên đáng khinh cười lạnh nói:
- Nghỉ ngơi á? Chắc không phải bị Quỷ Nghênh Thân đánh cho trọng thương không dậy được hoặc là chết rồi chứ?
Lỗ Khôi sầm mặt nói:
- Cái này không liên quan gì mà tới Mãng Ngưu Thôn các ngươi, chuyện hợp thôn chúng ta sẽ không đồng ý, mời trở về đi.
Mãng Ngưu Thôn? Chu Phàm rất nhanh liền hiểu được, đây là Mãng Ngưu Thôn cách Tam Khưu Thôn gần nhất, nhưng cho dù gần nhất, vậy cũng có một đoạn cự ly không ngắn.
- Ngươi...
Trung niên đáng khinh vừa muốn nói gì đó, nhưng nam tử mặt sẹo lại xua tay cản hắn lại, nam tử mặt sẹo dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lỗ Khôi nói:
- Thôn các ngươi bị Hắc Oán đánh thành như vậy, việc gì phải cố chống đỡ?
- Các ngươi đã kiên trì không chịu hợp thôn, vậy cứ dựa theo quy củ của Thiên Lương Lý, hôm nay là đệ nhất chiến, chúng ta ở bên ngoài doanh địa chờ các ngươi.
Nam tử mặt sẹo đứng lên, hai người bên cạnh hắn cũng cười gằn đứng lên.
Nam tử mặt sẹo chắp tay thi lễ với hai vị Phù Sư Hoàng, Mao ngồi ở chủ vị, dẫn theo hai người đó đi ra.
Bọn nam tử mặt sẹo vừa đi, bầu không khí trong phòng biến thành có chút yên lặng.
Lỗ Khôi, La Liệt Điền và Trứu Thâm Thâm đều sắc mặt xanh mét, rất tức giận.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thì sầm mặt, hiển nhiên tâm tình có chút không tốt.
Chu Phàm mở miệng hỏi:
- Có ai có thể nói cho ta biết hợp thôn này là thế nào không?
Lỗ Khôi trầm giọng nói:
- Hợp thôn là một thôn khác bởi vì quái quyệt lại hoặc là nguyên nhân nào đó mà không sinh tồn nổi nữa, có thể xác nhập với một thôn khác, từ đó tranh thủ để có thể sống sót.
Chu Phàm ngây ra một thoáng nói:
- Nghe thì dường như không tồi mà, không biết trong đây có chỗ nào không ổn?
Nếu đơn thuần là vậy, bọn Lỗ Khôi khẳng định sẽ không phản đối găng đến thế.
Sắc mặt Lỗ Khôi lạnh lùng nói:
- Nghe thì là vậy, nhưng một khi hợp thôn, tên của thôn ban đầu có thể sẽ bị xóa bỏ, cái này cũng không tính là gì, nhưng hợp thôn không đơn giản như vậy, nếu là hai thôn cường đại xác nhập, vậy xem như là mạnh mạnh liên hợp, nhưng thôn yếu bị thôn mạnh xác nhập, vậy thì khác.
- Thôn yếu chỉ có thể làm tồn tại phụ thuộc của thôn mạnh, thôn yếu có thể nói là nô tài của thôn mạnh, việc mệt việc bẩn toàn là thôn yếu đi làm, nếu có quái quyệt xâm nhập, cũng sẽ là thôn yếu chắn ở phía trước, nói là thôn mạnh che chở thôn yếu, kỳ thật không cần qua mấy năm, người có thể may mắn sống sót của thôn yếu chính là mười không còn được một.
- Những võ giả như chúng ta có lẽ không sao, nhưng đến lúc đó sẽ đáng thương cho người thường trong thôn.
La Liệt Điền cũng sắc mặt trầm trọng nói:
- Sở dĩ Mãng Ngưu Thôn muốn thôn tính chúng ta, không chỉ là vì nhân khẩu, còn có tài nguyên của Tam Khưu Thôn, những thứ như Vệ Cổ, kho binh khí, bọn họ đã tìm được một cơ hội tốt.
Chu Phàm nhìn về phía hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, vừa rồi hắn nhìn thấy hai vị Phù Sư Hoàng, Mao không nói gì, điều này khiến hắn hơi nhíu mày.
Bị Chu Phàm nhìn chăm chú, Mao phù sư thở dài nói:
- Đây là Thiên Lương Lý ngầm đồng ý, nếu một thôn yếu không sống nổi nữa, vậy thôn khác có thể xác nhập nó vào, điểm này hai người chúng ta cũng không thể nói gì.
Kỳ thật hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cũng không muốn Tam Khưu Thôn bị thôn tính, bởi vì một khi xác nhập, đại biểu cho sự đóng giữ của bọn họ đã thất bại, bọn họ có khả năng sẽ bị điều về Thiên Lương Lý, đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ chịu xử phạt nghiêm khắc, bị sung quân đến thôn xa xôi hơn hoặc là chịu xử phạt nghiêm trọng khác.
Chu Phàm có chút kỳ quái nói:
- Tam Khưu và Mãng Ngưu Thôn cách nhau không gần, bọn họ là làm thế nào mà biết chúng ta bị Quỷ Nghênh Thân tập kích?
Nếu không biết Tam Khưu Thôn bị Quỷ Nghênh Thân tập kích, nhiều năm như vậy đều tường an vô sự, Mãng Ngưu Thôn cũng không dám đến đây khiêu khích nói muốn hợp thôn.