Lỗ Khôi, La Liệt Điền, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đều hơi biến sắc, nếu là như vậy, ưu thế khí lực của Chu Phàm sẽ suy yếu rất lớn.
Chỉ có Trứu Thâm Thâm là mặt không biểu tình, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt buồn bã.
Sắc mặt Chu Phàm vẫn bình tĩnh nói:
- Ta đã nói không được là không được, như vậy đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
- Không thể.
Lỗ Khôi và La Liệt Điền lớn tiếng kêu lên, bọn họ cảm thấy Chu Phàm làm như vậy quá lỗ mãng, đối phương chính là võ giả Bạo Phát Cao Đoạn.
Cho dù là Bạo Phát Trung Đoạn cũng không thể nhường chiêu.
Nam tử trung niên vẻ mặt đáng khinh đó của Mãng Ngưu Thôn lạnh lùng chất vấn:
- Khưu Thôn là muốn quấy nhiễu so đấu à?
Quy tắc chính là không cho phép người ngoài quấy nhiễu so đấu.
Hoàng phù sư lắc đầu với hai người Lỗ Khôi, La Liệt Điền, bảo bọn họ đừng lên tiếng.
Nghiêm Long Cầm bật cười ha ha,
- Đây chính là ngươi nói đấy nhé, ngươi đừng hối hận.
Đối thủ đã nguyện ý nhường chiêu, Nghiêm Long Cầm không có đạo lý nào lại không chấp nhận, thiếu niên này quả nhiên là tuổi quá nhỏ, không biết chênh lệch giữa hai người bọn họ là bao lớn, trận so đấu này không còn gì phải lăn tăn nữa, chỉ cần hắn một chiêu, tối đa là hai chiêu sẽ có thể đánh ngã đối phương.
Một khi thiếu niên này đã nói nhường chiêu, muốn đổi ý cũng đã muộn, trong lòng Nghiêm Long Cầm cực kỳ khinh bỉ loại hành vi tìm chết này.
Toàn thân Nghiêm Long Cầm đột nhiên phóng to, cả người biến thành cao bảy thước, trường thương trong tay hắn đâm tới Chu Phàm, mang theo tiếng xé gió sắc bén, một thương này bất kể là tốc độ hay là khí lực đều đạt tới cực hạn mà hắn có thể thi triển.
Ngay khi thương đâm tới, thân ảnh của Chu Phàm nhấp nhoáng.
Keng một tiếng trực đao ra khỏi vỏ.
Keng một tiếng, cả thanh trường thương đều bay lên thẳng đứng.
Mũi đao lạnh lùng kề ở yết hầu Nghiêm Long Cầm.
Tay phải cầm trực đao thô to như tay cự nhân, cháy đỏ như lửa than, có khói trắng lượn lờ bay lên.
Nhanh! Thật sự quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp phản, thi đấu đã kết thúc rồi.
Hoàng phù sư hơi sửng sốt, sau đó mới la lớn:
- Tam Khưu Thôn Chu Phàm thắng.
Chu Phàm hạ trực đao, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nói:
- Ngươi thua rồi.
Nghiêm Long Cầm khi mũi đao kề lên yết hầu, mồ hôi ở lưng hắn đã ứa ra, hiện tại có thể động đậy, thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ, mặt đỏ bừng, há miệng muốn nói, lại mãi lâu sau vẫn không nói ra được gì.
Nam tử trung niên ở phía sau Nghiêm Long Cầm có chút há hốc miệng, có điều sau khi hắn có phản ứng lại vẻ mặt bi phẫn nói:
- Thế này không tính, Tam Khưu Thôn ăn gian, Chu Phàm này rõ ràng đã nói nhường chúng ta ba chiêu, sao có thể lật lọng.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói:
- Đây chính là so đấu, ta nói nhường chiêu các ngươi lại tin, vậy các ngươi quá ngu.
Sắc mặt Mao phù sư lạnh lùng nói:
- So đấu không quy định là không thể dùng lời nói lừa người, chúng ta chỉ nhìn kết quả, Mãng Ngưu Thôn thua chính là thua, chẳng lẽ các ngươi còn thua mà không chịu à?
Nam tử trung niên nghẹn lời, quả thật là vậy, so đấu không quy định không thể dùng ngôn ngữ để tiến hành lừa gạt.
Nghiêm Long Cầm lại tức giận đến muốn hộc máu, Chu Phàm có thể dùng thế sét đánh một chiêu đánh bại hắn, là vì Chu Phàm nói nhường chiêu hắn.
Đương nhiên hắn có nghĩ tới Chu Phàm sẽ ở thời điểm mấu chốt không cản được mà đổi ý xuất thủ phản kích, đối với điều này hắn cũng có chuẩn bị tâm lý, cũng chuẩn bị chiêu số để ứng đối, nhưng hắn không ngờ Chu Phàm từ lúc ban đầu vốn đã không chuẩn bị nhường chiêu, cho nên khi hắn đâm ra một thương đó, chỉ tiến không lùi, đầu óc không nghĩ tới bất kỳ chiêu số né tránh nào.
Ai ngờ khí lực của Chu Phàm này lại vượt xa hắn, có thể một đao đánh bay trường thương trong tay hắn, sau đó lại dùng lại dùng kề vào yết hầu hắn, khiến hắn triệt để mất đi khả năng tái chiến.
Nghiêm Long Cầm trước giờ chưa từng thấy hạng người thực lực hơn xa hắn lại dùng mưu kế vô sỉ như vậy, nhưng thua chung quy chính là thua, tôn nghiêm của võ giả khiến Nghiêm Long Cầm chỉ khàn khàn nói:
- Là ta thua.
Nam tử trung niên tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng Nghiêm Long Cầm đã mở miệng nhận thua, hắn cũng không thể làm gì.
Nghiêm Long Cầm đi tới cầm trường thương, trên cán thương có một vết đao rõ ràng.
Trứu Thâm Thâm nhìn vẻ mặt nản lòng đó của Nghiêm Long Cầm, hắn đối với chuyện Nghiêm Long Cầm sẽ thua là không có một chút bất ngờ nào, dẫu sao khi Chu Phàm đẩy tay với hắn, chính là lưu lại dư lực.
Hai vạn cân còn lưu lại dư lực, cho dù là Trứu Thâm Thâm cũng khó nói được khí lực hiện tại của Chu Phàm là bao nhiêu, vì vậy cho dù Nghiêm Long Cầm có thực lực của Bạo Phát Cao Đoạn, cũng kém xa.
Trứu Thâm Thâm bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc đồng bệnh tương liên với đội trưởng tuần tra của thôn đối địch, hắn thở dài rất sâu, lần đầu tiên hắn nhận rõ mình là nhỏ bé thế nào.