Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 220 - Chương 220. Lòng Nhiệt Tình (2)

Chương 220. Lòng nhiệt tình (2) Chương 220. Lòng nhiệt tình (2)

Vả lại tiểu tổ tuần tra ở ngay bên cạnh nhìn, nếu hắn thật sự dám động thủ đối phó Đạo Hài Tử, khẳng định sẽ dẫn tới liên tưởng không cần thiết.

Chu Phàm thở dài rời đi, loại đàn Bạch Du này, ở Mạch Khuyên còn có mấy đám, nhưng những quái quyệt này dám xuất hiện ở chung quanh Mạch Khuyên, sẽ không biết sợ hãi nhân loại, Chu Phàm tạm thời cũng không dám trêu chọc những đàn Bạch Du như vậy.

Ổn thỏa nhất vẫn là Hắc Du đi lẻ, thế cũng dễ đối phó hơn một chút.

Trong nháy mắt ba ngày trôi qua.

Chu Phàm xụ mặt, ba ngày này hắn chỉ thu thập được hai Hắc Du Quái Quyệt cùng với năm Bạch Du Quái Quyệt đi lẻ.

Hiệu suất như vậy khiến Chu Phàm rất không hài lòng, đúng là quá thấp.

Nhưng quái quyệt không phải nói xuất hiện là có thể xuất hiện, Chu Phàm muốn tích cực hơn cũng không được.

Hai Hắc Du Quái Quyệt cùng với năm Bạch Du Quái Quyệt đi lẻ đã là thành tích tốt nhất dưới nỗ lực của hắn rồi.

Còn có một chuyện khác mà Chu Phàm không ngờ tới là, bởi vì sự tích cực nỗ lực của hắn, mỗi lần quái quyệt xuất hiện đều đi trước làm gương, hành động của hắn lọt vào trong mắt đội viên tuần tra bình thường, được khen ngợi là Chu đội trưởng nhiệt tình.

Chỉ cần vừa có quái quyệt xuất hiện, Chu đội trưởng bất kể là ở góc nào, luôn sẽ ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, sau đó hô to một tiếng 'Cẩn thận, tránh ra, để ta'.

Hành động này của Chu đội trưởng, đúng là khiến bất kể là lão nhân hay là đội viên mới vào trong đội đều cảm thấy rất ấm lòng, đề thăng sĩ khí rất lớn.

Còn có một tin đồn thú vị lưu truyền ra trong đội, có một lần đội tuần tra phát hiện một Bạch Du Quái Quyệt muốn xông vào thôn, kết quả là Trứu Thâm Thâm đội trưởng tới trước, giao thủ với Bạch Du Quái Quyệt đó.

Sau khi Chu đội trưởng tới, vẫn giống như mấy lần trước, hô một tiếng 'Để ta'.

Nghe nói sau khi Trứu đội trưởng nghe thấy Chu đội trưởng nói 'Để ta', giống như bị kích thích gì đó, kiếm trên tay ngược lại còn nhanh hơn mấy lần, chỉ là mấy kiếm, hàn quang xẹt qua, đã chém Bạch Du Quái Quyệt thành mấy mảnh.

Chu đội trưởng lại oán trách một hồi, Trứu đội trưởng thì im lặng sầm mặt bỏ đi.

Việc này lưu truyền rất thậm trong đội, không ít đội viên đều lờ mờ đang suy đoán hành động lúc đó của Trứu Thâm Thâm đội trưởng là có ý gì.

Loại tin đồn thú vị này thậm chí sau đó truyền tới tai Chu Phàm, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao Trứu Thâm Thâm lại như vậy, lúc ấy hắn chỉ hô một câu để ta, Trứu Thâm Thâm lại giống như bị phản ứng kích động vậy, giết một Bạch Du Quái Quyệt mà hai mắt đỏ rực.

Có cần phải tới mức đó không... Chu Phàm thầm dè bỉu ở trong lòng, chỉ có thể quy kết đem chuyện này lên lần trước lần trước đoạt cơ hội so đấu của Trứu Thâm Thâm, nếu là như vậy, lòng dạ của người này cũng quá hẹp hòi rồi.

May mà chỉ là một con Bạch Du Quái Quyệt, nếu Hắc Du Quái Quyệt, vậy tổn thất rất lớn.

Có Trứu Thâm Thâm cướp quái quyệt với hắn, toàn bộ hành trình của Chu Phàm lại thần kinh căng thẳng, đáng tiếc ngày thứ ba cho tới khi tan trực, cũng không có thu hoạch gì.

Chu Phàm trở lại doanh địa, cùng hai người Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm, làm công tác kiểm tra Trắc Quyệt Phù của đội viên.

Làm xong công tác vụn vặt khi tan trực, Chu Phàm đi đến thôn ngoài doanh địa.

Chỉ là hắn vừa ra khỏi doanh địa, phát hiện Trương Mộc Tượng đang lo lắng đi đi lại lại ở trước cửa doanh địa.

Chu Phàm vừa nhìn thấy Trương Mộc Tượng như vậy, hắn bước nhanh tới gọi một tiếng:

- Mộc Tượng thúc, sao ngươi lại tới đây?

Trương Mộc Tượng quay đầu thấy là Chu Phàm, hắn nhìn xung quanh một chút, tóm lấy tay Chu Phàm thấp giọng nói:

- Ngươi mau đi cùng ta.

Chu Phàm hiểu ý gật đầu, không hỏi nhiều, mà là theo Trương Mộc Tượng bước nhanh về phía trước.

Đợi ra khỏi doanh địa, Chu Phàm mới trầm giọng hỏi:

- Là Sầu Hầu tỉnh rồi à?

Chu Phàm hỏi thì hỏi như vậy, nhưng hắn cảm thấy không chỉ đơn giản là Sầu Hầu tỉnh rồi, nếu không Trương Mộc Tượng sẽ không tới đây tìm hắn gấp như vậy.

- Sầu Hầu xảy ra chút vấn đề, trong nhất thời ta không nói rõ được, ngươi đi xem sẽ biết.

Thanh âm của Trương Mộc Tượng khàn khàn, hàm hồ nói.

Hai người rất nhanh đã tới nhà Trương Mộc Tượng, thê tử của Trương Mộc Tượng đang ở trong phòng gấp đến độ đi lòng vòng, nàng thấy Chu Phàm tới, hốc mắt đỏ bừng nói:

- A Phàm, Sầu Hầu là thân với ngươi nhất, ngươi cứu hắn đi.

- Thẩm thẩm, ngươi yên tâm.

Chu Phàm an ủi một câu, hắn theo Trương Mộc Tượng vào phòng Sầu Hầu.

Trương Mộc Tượng vén màn giường vải đay vàng lên cho Chu Phàm, Chu Phàm lập tức dừng chân, hắn nhìn thấy Sầu Hầu chưa tỉnh lại, nhưng đầu Sầu Hầu giống như được bơm hơi, cái đầu vốn nho nhỏ lại to như dưa hấu, lộ ra rất là quái dị.

- Mộc Tượng thúc, ngươi trước tiên lui về phía sau đi.

Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống nói.

Bình Luận (0)
Comment