Hoàng phù sư lại dặn dò vài câu, tạm thời nên chiếu cố Sầu Hầu như thế nào, hắn để lại một toa thuốc cho Sầu Hầu, mới đứng lên cáo từ.
Sau khi Hoàng phù sư đi ra ngoài, Chu Phàm cũng nói:
- Mộc Tượng thúc, thẩm thẩm, các ngươi đừng lo lắng, ta tiễn Hoàng lão đại nhân về thay các ngươi.
Trương Mộc Tượng nhìn ra ngoài cửa, hắn nói khẽ:
- A Phàm, chuyện hôm nay cảm tạ ngươi, về sau còn phải nhờ ngươi, có chuyện gì không tiện thì cứ nói với ta.
Nếu không có mặt mũi của Chu Phàm, hôm nay chưa chắc đã có thể mời Hoàng phù sư đến nhanh như vậy, Trương Mộc Tượng vẫn rất hiểu điểm này.
Chu Phàm gật đầu nói:
- Mộc Tượng thúc, ta biết nên làm như thế nào.
Chu Phàm không nói thêm nữa, mà là mang theo Lão Huynh bước nhanh ra, Hoàng phù sư đang dùng gậy trúc treo đèn lồng giấy mỡ bò, ánh đèn chiếu lên gương mặt già nua mà bình tĩnh đó của hắn, hắn chưa rời đi, hiển nhiên là đang chờ Chu Phàm.
Hắn thấy Chu Phàm đi ra, chỉ khẽ cười nói:
- Ta biết trong lòng ngươi khẳng định có nghi vấn, đến nhà ta, ta chậm rãi nói với ngươi.
- Vậy quấy rầy lão đại nhân.
Chu Phàm gật đầu đáp ứng.
Hai người một trước một sau đi tới, ở trên đường cũng không nói nhiều.
Rất nhanh liền về tới nhà Hoàng phù sư, gian nhà có chút hỗn độn, trên bày đặt phù chỉ và một số dược thảo.
Hoàng phù sư rót một chén trà cho Chu Phàm, Chu Phàm khách khí nhận lấy nói cảm tạ, để chén trà lên trên bàn, hắn mới nhìn Hoàng phù sư nói:
- Hoàng lão đại nhân, Đầu Đấu Chứng đó là ngươi bịa ra, trên đời căn bản không có loại bệnh này, đúng không?
Đối mặt với chất vấn của Chu Phàm, Hoàng phù sư chỉ cười cười nói:
- Vì sao ngươi cảm thấy ta là đang bịa chuyện?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Lúc ấy vẻ mặt của ngươi khi nói chuyện với bọn Mộc Tượng thúc có chút không quá tự nhiên, ta nhìn ra được, ngươi là đang lừa bọn họ.
Hoàng phù sư không nhịn được khen:
- Tuy Chu đội trưởng trẻ tuổi, nhưng quan sát tinh tế, đúng là lợi hại, ta đích xác là đang bọn họ.
Chu Phàm lẳng lặng lắng nghe, hắn biết Hoàng phù sư khẳng định là chuyện có nguyên nhân, nếu không sẽ không lừa gạt bọn Mộc Tượng thúc.
- Ta lừa bọn họ, là vì không biết nên giải thích thế nào.
Thần sắc trên mặt Hoàng phù sư có chút phức tạp,
- Đương nhiên cũng có một bộ phận nguyên nhân là không muốn ngươi khó xử.
- Bởi vì ta?
Chu Phàm khẽ cau mày, hắn có chút không rõ cái này thì có liên quan gì tới hắn, vì sao hắn lại khó xử?
Hoàng phù sư gật đầu nói:
- Kỳ thật ngươi đến tìm ta, ta nghe ngươi nói như vậy, đã đoán được một chút, có điều vẫn không dám khẳng định, nhưng xem bệnh cho Sầu Hầu rồi, khi nhìn thấy hai mắt hắn, ta hoàn toàn xác định được.
- Hắn không phải là Đầu Đấu Chứng gì đó mà ta nói, mà là đang ở một loại trạng thái rất đặc thù, có thể nói hắn đang giác tỉnh.
- Giác tỉnh gì?
Chu Phàm hơi sửng sốt nói.
Hoàng phù sư trầm ngâm một chút nói:
- Ngươi đã nghe nói tới quyệt nhân chưa?
Quyệt nhân? Sắc mặt Chu Phàm biến thành vi diệu, hắn đương nhiên có nghe rồi, bởi vì hắn chính là quyệt nhân, có điều hắn che giấu rất khá, rất nhanh lại lắc đầu với Hoàng phù sư, tỏ vẻ không rõ.
Hoàng phù sư giải thích:
- Quyệt nhân ngươi có thể lý giải là người có năng lực của quái quyệt, năng lực của quyệt nhân đa loại đa dạng, có một số vẫn chưa được người hoàn toàn tìm hiểu rõ, nhưng có một bộ phận đã được chúng ta nghiên cứu ra bảy tám thành.
- Sầu Hầu chính là quyệt nhân, mà năng lực của hắn vừa hay là một loại ta biết, đây là một loại thiên phú tên là Lục Cân Đồng, bởi vì sau khi thức tỉnh, một khi sử dụng trong tròng trắng mắt sẽ sinh ra gân xanh.
- Loại năng lực này có ích lợi gì?
Chu Phàm hỏi.
Hoàng phù sư suy nghĩ một chút nói:
- Trong sách ghi chép là một khi Lục Cân Đồng giác tỉnh, có thể có thiên phú võ giả, đồng thời người có Lục Cân Đồng khi tu luyện sẽ nhanh hơn người thường một chút, quan trọng nhất là khi Lục Cân Đồng dùng bị động, có rất nhiều diệu dụng, thí dụ như có thể nhìn thấy một số quái quyệt mà người thường khó có thể nhìn thấy.
Chu Phàm bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Vậy loại năng lực này liệu có bị đoạt lấy không?
- Đoạt lấy?
Hoàng phù sư hơi sửng sốt, sau đó bật cười nói:
- Tên gia hỏa ngươi không khỏi có quá nhiều tâm tư rồi, ngươi là sợ ta nổi lên ý xấu với Sầu Hầu à?
Chu Phàm cười nói:
- Hoàng lão đại nhân hiểu lầm, sao ta có thể nghĩ như vậy, nếu Hoàng lão đại nhân thật sự có ý xấu, vậy đã không nói chuyện quyệt nhân cho ta biết, ta là lo lắng một số người không có hảo ý khác sau khi biết được, sẽ nổi lên ý đồ xấu xa với hắn.
Chuyện Trương Hạc ngấp nghé thân thể hắn, Chu Phàm hiện tại vẫn nghĩ lại mà sợ, hắn không thể không lo lắng Sầu Hầu sẽ phải đối mặt với loại tình huống như hắn.