Nếu cưỡi ngựa, chờ khi phát hiện nguy hiểm muốn lập tức dừng lại sẽ chỉ người ngã ngựa đổ.
Trên thực tế không chỉ là Chu Phàm, thế đạo này phần lớn người khi xuất hành, đều sẽ lựa chọn đi bộ, cẩn thận tiến về phía trước.
Xích đạo mênh mông vô bờ, Chu Phàm đang yên lặng đi tới, trong thiên địa tịch liêu giống như chỉ còn lại một người một chó.
Ở thế giới này nếu không có chuyện gì, không ai lại đi bừa ở ngoài hoang dã, không gặp ai cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm rời khỏi Tam Khưu Thôn đã được một đoạn đường khá xa, hắn đã đi được khoảng hai khắc.
Lúc trước quay đầu còn có thể nhìn thấy Tam Khưu Thôn, hiện tại quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một mảng hư ảnh mơ hồ rừng cây thấp thoáng.
Khí lạnh sáng sớm đã biến mất, dần dần biến thành nóng bức.
Chu Phàm không để ý tới chút nóng bức này, hắn chỉ chú ý nhìn xung quanh.
Lão Huynh ở bên cạnh không bởi vì chung quanh trống trải mà chạy loạn, mà là theo sát sau chân hắn.
Lại đi một lúc, Chu Phàm bỗng nhiên dừng bước.
Bên phải ngoài mười bước phía trước hắn có một đám vật nhỏ màu xanh xẫm đang xông tới bên xích đạo.
Chi chít giống như cua thể tích lớn, chúng có tám cái chân nhỏ, tụ thành một đống không nhìn rõ được bộ dạng cụ thể.
Chu Phàm chỉ hơi lui về phía sau mấy bước, hắn phân biệt ra được đây là Bạch Du Thiên Tỉ Tiểu Linh, một loại quái quyệt sẽ không chủ động công kích người ta, một khi chịu công kích, chúng sẽ dũng mãnh không sợ chết ùa lên trên người công kích chúng, gặm nhấm thành bột phấn
Chu Phàm nhìn mà đỏ mắt, nhưng nơi này là dã ngoại, không nói hắn có thể đối phó được đám Thiên Tỉ Tiểu Linh này không, cho dù có thể đối phó, hắn cũng không dám manh động.
Ở dã ngoại, cho dù gặp phải Bạch Du, Hắc Du cô đơn chiếc bóng, chỉ cần chúng không chủ động gây sự, Chu Phàm cũng phải khắc chế tránh chúng.
Nguyên tắc gặp quyệt chớ động này ở dã ngoại biến thành càng quan trọng hơn.
Một khi phát sinh chiến đấu, tình huống như phát ra tiếng vang, phù lục tiêu hao hoặc là bị thương đều có khả năng phát sinh, những nhân tố này hoặc là sẽ chậm rãi diễn biến thành một cọng rơm cuối cùng đoạt đi sinh mệnh của một người ở ngoài hoang dã.
Thiên Tỉ Tiểu Linh có cả ngàn con, đi qua xích đạo, sau đó rời xa xích đạo.
Sau khi Thiên Tỉ Tiểu Linh đi rồi, Chu Phàm tiếp tục tiến về phía trước, thỉnh thoảng thấy một số quái quyệt chạy cách xích đạo không xa, hắn đều sẽ dừng chân, thậm chí nằm xuống, chờ những quái quyệt đó rời xa, hắn mới tiếp tục đi.
Hắn giống như một người xuất hành lão luyện, không vội vàng hấp tấp đi trên con đường của mình.
Xích đạo giúp hắn tránh được không ít phiền phức, có lần gặp phải một con Hắc Du rất có tính công kích, Hắc Du phát hiện ra hắn, nhưng vẫn do dự không công tới, mà là tránh ra.
Sau hai canh giờ cước trình, Chu Phàm mới dừng lại nghỉ ngơi dưới một gốc cây thông cạnh xích đạo.
Hắn đầu tiên là chia một chút lương khô cho Lão Huynh, bản thân cũng ăn chút lương khô uống miếng nước, sau đó mới bắt đầu nhìn địa hình xung quanh.
Trước khi xuất phát, Chu Phàm đã ghi nhớ địa hình, dựa theo cước trình, hắn chắc đã sắp tiếp cận Đông Khưu Sơn rồi.
Cho dù lúc trước đã ăn Cực Lực Chỉ, khí lực sẽ cuồn cuộn không hết, nhưng đi lâu như vậy, tinh thần của một người cũng khó tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt, đầu chó của Lão Huynh rủ xuống, lộ ra một tia mệt mỏi.
Tuổi của Lão Huynh vẫn quá lớn, nếu không cân nhắc đến tính nguy hiểm của chuyến này, hắn sẽ không mang Lão Huynh theo.
Nghỉ ngơi một lúc, Lão Huynh mới khôi phục tinh thần, Chu Phàm đứng lên chuẩn bị lên đường, nhưng bỗng nhiên cả người hắn cứng đờ lại tại chỗ, hắn nhìn về phía chỗ rất xa ở bên trái.
Trong dãy núi xanh tươi, đột ngột xuất hiện một hắc ảnh hình người to lớn, hắc ảnh đó cao đến khó có thể đoán định, dãy núi cao ngất ở dưới chân nó thành một đường cong nhỏ, bầu trời và đỉnh đầu của nó đã chạm vào nhau.
Vai tay nó còn có phần ngực rủ xuống vô số dây nhỏ màu máu, những dây nhỏ đó chậm rãi bồng bềnh, khiến nó nhìn giống như một con rối gỗ bị đứt dây vậy.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy những dây nhỏ màu máu đó treo các sinh vật hình người, hình thú bốn chân, vân vân.
Cự ảnh quỷ dị mà to lớn đứng trong thiên địa, Chu Phàm theo bản năng nín thở.
Hắc ảnh dần dần xoay người, mang theo những dây nhỏ bồng bềnh biến mất trong thiên địa mờ mịt.
Khi hắc ảnh biến mất có quang ảnh lấp lánh, chỗ đó đột nhiên lại xuất hiện một hình ảnh, đó là một mảng rừng cây xanh ngắt, đại thụ che trời, tán cây vây quanh cùng một chỗ, gió thổi đến, lá lay động trên ngọn cây, tựa như một mảng sóng biển.
Dưới hình ảnh, dưới rừng cây là thi thể dã thú lớn nhỏ không đồng nhất, nai, hổ, gấu chó, thỏ vân vân, thi thể của chúng đã hủ hóa, máu hóa thành dòng nước đen chảy trong rừng, thấm vào bùn đất, lá rụng.