Đủ loại thú thi, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện dấu chân, đó là dấu chân hình tròn bốn ngón, cứ giẫm một cái là máu màu đen chảy vào trong vết chân.
Vết chân trên mặt đất càng lúc càng nhiều, lại không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, cho đến cuối cùng sương mù trong rừng bị gió thổi đi, mới có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng cao như đại thụ, chúng không có đầu, lại hoặc là nói đầu của chúng đã nổ tung thành một chùm dây xù.
Hình ảnh lại biến hóa, lần này lại không còn mơ hồ nữa mà đột nhiên trở nên rõ ràng, bầu trời bên đó đổ mưa đen như tơ, một đứa trẻ nhỏ xanh đậm to lớn ngồi trên bãi biển màu vàng, thân thể của nó cực lớn, chiếm tới hơn nửa bãi biển, phía sau là thủy triều màu đen, thủy triều gào thét vỗ bờ, để lại từng mảnh vỡ màu đen.
Chưa bao giờ thấy trẻ con xấu xí như vậy, cuống rốn màu máu dính với rốn nó, quấn ở bên hông, mặt nó phúng phính, ở chỗ bụng, tứ chi đều có từng lỗ máu, sâu trùng béo trắng to bằng đốt ngón tay từ trong lỗ máu chui ra chui vào.
Bên cạnh đứa trẻ chất đống cá trắng, tôm cùng với các loại sinh vật biển không gọi tên ra được đã chết.
Đứa trẻ đầu tiên là ngẩng đầu nhìn bầu trời xám đen, sau đó nó bỗng nhiên nhìn về phía Chu Phàm, xung quanh con mắt xanh đó có từng vòng huyết văn, ánh mắt cực kỳ oán độc.
Nó đang nhếch môi cười, trong khoang miệng sâu trùng béo trắng vô cùng vô tận đang nhanh chóng từ trong miệng bò ra, rắc xuống dưới đầu gối mập mạp của nó, giống như là một hồi mưa sâu.
Hình ảnh tản đi, sắc mặt Chu Phàm có chút trắng bệch, hắn có thể cảm thấy dạ dày của mình đang co rút lại, giống như muốn nôn ra, một lát sau, hắn mới khôi phục lại.
Mà chân chó của Lão Huynh vẫn đang vẫn đang run, đó là sự sợ hãi khi đối mặt với tồn tại to lớn không biết.
Đó là quyệt tượng, khi đi ở dã ngoại thỉnh thoảng sẽ thấy một loại cảnh tượng kỳ quái, tương tự như ảo thị ở thế giới trước kia của Chu Phàm, lại không giống nhau.
Ảo thị là hư tượng từ ánh sáng chiết xạ và phản xạ toàn phần mà hình thành, những hư tượng này toàn là cảnh vật vốn có thế giới chiết xạ mà thành.
Nhưng quyệt tượng này theo Chu Phàm từ trong miệng bọn Hoàng phù sư biết được, cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trong hư tượng, bọn họ là chưa bao giờ thấy, ít nhất ở Đại Ngụy triều hoặc là địa vực liền kề là chưa từng xuất hiện.
Khi Bọn Hoàng phù sư nhắc tới quyệt tượng, sắc mặt phức tạp, nói những cảnh tượng này có thể đến từ nơi xa xôi hơn, về phần vì sao có thể bị chiết xạ tới chỗ bọn họ, cái này không phải bọn họ có thể biết được.
Đây là lần đầu tiên Chu Phàm nhìn thấy quyệt tượng, hắn không ngờ lại đáng sợ như vậy, hắn vừa nghĩ tới ở một góc nào đó của thế giới này tồn tại sinh vật khủng bố đến thế, sự sợ hãi liền dâng từ đáy lòng.
Chu Phàm hơi nhíu mày, bọn Hoàng phù sư cũng không nói với hắn, quái quyệt trong quyệt tượng lại đáng sợ tới mức như vậy.
Chẳng lẽ là hắn nhìn thấy quyệt tượng cực kỳ hiếm thấy à?
Chu Phàm lắc đầu, không nghĩ nữa, ba loại quái quyệt to lớn khác nhau đó cách hắn rất xa, cho dù thật sự có một ngày chúng xuất hiện ở Đại Ngụy triều, vậy cũng có người cao chống đỡ, hắn hoàn toàn không cần quá lo lắng vè vấn đề này.
Chu Phàm mang theo Lão Huynh tiếp tục lên đường, không tới nửa canh giờ, hắn lại thấy một dãy núi cao ngất kéo dài sang hai bên đông tây ở xa xa.
Đây là Đông Khưu Sơn.
Phía đông Tam Khưu Thôn là Đông Khưu Sơn, bên cạnh là Tiểu Khưu Hồ, phía tây thì là Tây Khưu Cốc, La Liệt Điền từng đề cập tới, tên của Tam Khưu Thôn cũng bởi vậy mà có, đây là tên tổ tiên sau khi di dời đến đây cố ý đổi sang.
Về phần vì sao phải vứt bỏ tên thôn lúc ban đầu, đừng nói là Chu Phàm, cho dù là La Liệt Điền cũng không thể biết được.
Hiện tại Đông Khưu Sơn ở ngay trước mắt Chu Phàm, hắn không vội bước ra khỏi xích đạo, mà là trước tiên sửa sang lại đồ vật trong phù đại một chút, sau khi xác nhận không quên gì, lại uống miếng nước, Chu Phàm mới dẫn theo Lão Huynh bước ra khỏi xích đạo, đi tới Đông Khưu Sơn.
Rời khỏi xích đạo, tinh thần của Chu Phàm tập trung cao độ, phòng ngừa quái quyệt tùy thời có khả năng sẽ nhảy ra.
Chung quanh lộ ra rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có thanh âm gió nhẹ thổi qua lá cây.
Chu Phàm dẫn theo Lão Huynh xuyên qua một mảng cây rừng thấp bé, bên phải là rừng bụi gai, phía trước rừng bụi gai là cây cối cao ngất trong mây.
Chu Phàm không nhìn kỹ, mà là đi vào khe núi, hắn thấy vách núi màu đen dần dần ở trong tầm nhìn, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, Hắc Nham Tế Xà ở ngay gần đây.
Chỉ cần tới gần vách đá màu đen, hắn có thể dựa theo biện pháp Hoàng phù sư dạy, bắt đầu bắt giữ Hắc Nham Tế Xà.
Chỉ là vòng một vòng, từ khe núi đi ra, Chu Phàm nhìn về phía trước, sắc mặt hắn hơi có biến hóa, trên mặt cỏ cách hắn ba trượng, có năm người đang ngồi.