Trên người năm người này đều mang theo binh khí, hai nam tử trẻ tuổi và ba nam tử trung niên, bọn họ vốn đang trầm mặc ăn lương khô.
Trên Mặt cỏ tầm nhìn trống trải, trong nháy mắt Chu Phàm phát hiện ra bọn họ, năm người một mực bảo trì cảnh giác cũng có người thấy Chu Phàm từ khe núi đi ra.
Người đó nói khẽ một câu, bốn người còn lại đều nhìn về phía Chu Phàm.
Hai bên nhìn nhau, Chu Phàm nhíu mày, hắn một mực đề phòng quái quyệt có khả năng xuất hiện, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải con người.
Ngày hôm qua bọn Hoàng phù sư từng nói, ở dã ngoại, có đôi khi gặp phải con người cũng như gặp phải quái quyệt.
Đối với điểm này, Chu Phàm nghĩ một chút liền hiểu, nơi này chính là khu vực vô pháp, đã không bị ước thúc, sự ác độc của nhân tính sẽ được phóng to vô hạn.
Trong lòng Chu Phàm sớm đã biến thành cảnh giác.
Năm người cũng biết dã ngoại nguy hiểm, cho nên khi bọn họ ăn lương khô, không nói gì, đây cũng là nguyên nhân Chu Phàm không đúng lúc phát hiện ra bọn họ.
Nhìn nhau một thoáng, năm người thấp giọng thương lượng vài câu, một nam tử trung niên bên cạnh cầm trường kiếm đứng lên, sắc mặt hắn hơi đen vì phơi nắng, hắn trước tiên cầm trường kiếm trong tay, cười cười thân mật với Chu Phàm, sau đó bước về phía Chu Phàm.
Bốn người còn lại thì không hề động đậy, vẫn ngồi trên cỏ, nhìn về bên Chu Phàm.
Chu Phàm khi nam tử trung niên tới gần, sắc mặt hắn lạnh lùng cầm chuôi đao.
Nam tử trung niên thấy vậy, vội vàng giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý.
Khi nam tử trung niên đi đến còn cách một trượng, mới dừng chân cười nói:
- Không ngờ ở dã ngoại lại gặp phải người, vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?
Tay Chu Phàm vẫn đặt trên chuôi đao, hắn thản nhiên nói:
- A Huy, Mãng Ngưu Thôn, các ngươi là ai?
Nam tử trung niên gật đầu:
- Thì ra là A Huy huynh đệ của Mãng Ngưu Thôn.
Nam tử trung niên tạm dừng một chút mới nói ra thân phận của mình:
- Ta tên là Lý Cảnh Hạo, năm người chúng ta là người hái thuốc đến từ Thiên Lương Lý.
Người hái thuốc? Chu Phàm nhíu mày, hắn từng nghe bọn Lỗ Khôi nói chuyện phiếm, có nhắc tới, ở dã ngoại có rất nhiều dược liệu quý hiếm, có một số võ giả vì tiền tài, không tiếc mạo hiểm tới tính mạng, đặt chân tới dã ngoại đi tìm những dược liệu này để bán lấy tiền.
Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, có thể làm người hái thuốc đều là hạng người có kinh nghiệm vô cùng phong phú ở dã ngoại.
Chu Phàm lại chú ý thấy trên mặt cỏ đặt năm cái sọt trúc, bên trong sọt trúc có thể thấy một số dược liệu.
Người tên là Lý Cảnh Hạo lại nói:
- Mãng Ngưu Thôn ở phía tây, cách nơi này sợ rằng có một đoạn cự ly không ngắn, ta còn tưởng rằng là người của Tam Khưu Thôn hoặc Ẩn Phúc Thôn gần đây, không biết A Huy huynh đệ tới đây làm gì?
Chu Phàm nói:
- Tới đây tìm một vị dược thảo chữa bệnh cho người nhà.
Lý Cảnh Hạo khách khí nói:
- Thì ra mục tiêu cũng tương tự như chúng ta, không biết A Huy huynh đệ cần dược thảo gì? Nếu chúng ta vừa hay ngắt được, vậy sẽ chia ra một phần, cũng có thể tránh cho A Huy huynh đệ phải khổ công tiếp tục tìm kiếm.
Chu Phàm nghiêm mặt lắc đầu nói:
- Đa tạ hảo ý của ngươi, ta muốn tìm chỉ là dược thảo rất bình thường, chỉ cần đi vài bước là có thể tìm được.
Lý Cảnh Hạo thấy Chu Phàm không muốn nhiều lời, hắn lại nhiệt tình nói:
- Đã như vậy, ở dã ngoại có rất nhiều quái quyệt, không biết A Huy huynh đệ có muốn đồng hành với chúng ta không, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Chu Phàm nhíu mày nhìn Lý Cảnh Hạo nói:
- Không cần, ta nghĩ chúng ta không cùng đường, ta chỉ cần đi ở ngoài núi là chắc có thể tìm được vị dược thảo đó, không cần vào quá sâu.
- Một khi đã như vậy, không quấy rầy nữa, nếu A Huy huynh đệ ở trong núi đụng phải chuyện gì, có thể nghĩ cách gọi chúng ta, chúng ta cũng sẽ không tiến vào tận cùng bên trong núi.
Lý Cảnh Hạo chắp tay, xoay người quay về.
Phía trước có năm người này, Chu Phàm mặt không biểu tình đi đến rìa núi.
Sau khi Lý Cảnh Hạo quay về, hắn ngồi xuống tiếp tục ăn lương khô, chờ thân ảnh của Chu Phàm biến mất trong núi rừng, bốn người còn lại mới tới gần Lý Cảnh Hạo, một người trong đó thấp giọng nói:
- Hạo thúc, người đó thế nào?
Gương mặt nhìn thì đôn hậu đó của Lý Cảnh Hạo biến thành âm lãnh, đây mới là mặt thật của hắn, hắn hờ hững nói:
- Cả gan tới đây không nhất định là võ giả, nhưng trên người hắn mang theo đao, bên hông lại có phù đại, tất nhiên chắc chắn là võ giả.
- Hắn nói mình là người của Mãng Ngưu Thôn, nhìn cách ăn mặc của hắn, cũng giống thôn phu, chắc không nói sai.
- Vậy có...
Một nam tử trung niên trong đó cắt hờ qua cổ, lạnh lùng nói.
Nhiều năm bôn tẩu ở dã ngoại, giết người cướp của đối với bọn họ mà nói, căn bản không có bất kỳ áp lực tâm lý gì.