Vây quanh lửa trại, ba vị Phù Sư lại thương nghị một chút việc thay phiên trực đêm, tất nhiên dựa theo thôn mà phân chia thành ba tổ.
Mọi người chỉ yên lặng ăn lương khô và uống nước, xem như là ăn xong bữa tối đơn giản.
Chu Phàm đút một chút lương khô cho Lão Huynh, chín võ giả của ba thôn đều bởi vì không quen thuộc với nhau, khiến cho bầu không khí biến thành nặng nề.
- Cũng không biết Kiển Thụ rốt cuộc ở đâu?
Mở miệng phá vỡ trầm mặc là Nghiêm Long Cầm của Mãng Ngưu Thôn, vết sẹo trên mặt trái của hắn ở trong hỏa quang lộ ra càng dữ tợn hơn.
Địch phù sư ném một thanh củi vào trong lửa trại lắc đầu nói:
- Không ở Đông Khưu Sơn, khi lên núi, ta có lưu ý ở xa xa, không nhìn thấy Kiển Thụ đó, trong chúng ta chưa ai từng thấy Kiển Thụ, nhưng trong điển tịch có ghi chép, ngày đầu tiên Kiển Thụ mới sinh có thể trưởng thành là cây cối cao một trượng một người ôm, nó có tán cây xương trắng rậm rạp như cái ô.
- Nhưng hôm nay chúng ta cũng không nhìn thấy cây kỳ lạ như vậy, vậy đại biểu cho không ở xung quanh Đông Khưu Sơn, ngày mai chúng ta thăm dò dọc theo phía nam và phía bắc Đông Khưu.
Hai bên đông tây Đông Khưu là Tam Khưu và Ẩn Phúc Thôn, cho nên chỉ cần thăm dò hai bên nam bắc.
Mao phù sư bỗng nhiên nhíu mày nói:
- Không nhìn thấy Kiển Thụ cũng không có gì thần kỳ, nhưng ngay cả tung tích của Thụ Kiển Tử cũng không phát hiện, chẳng lẽ đám Thụ Kiển Tử đó là ngẫu nhiên mới đến Đông Khưu tìm kiếm đồ ăn, hôm nay chúng tới nơi khác rồi à?
Vấn đề này không ai có thể trả lời, trong chín người bác học nhất là ba vị Phù Sư, nhưng bọn họ cũng chưa chính mắt thấy Kiển Thụ, về phần phân tích Thụ Kiển Tử chỉ có thể là người mù sờ voi.
Đề tài này có chút quá trầm trọng, trong nhất thời không ai mở miệng nói chuyện nữa.
Qua một thoáng, bỗng nhiên có người nói:
- Đêm dài người vắng, ta thấy trong chư vị trong nhất thời cũng không có muốn ngủ, không bằng ta kể một cố sự cho các ngươi nghe, các ngươi thấy sao?
Chu Phàm nhìn tới, người lên tiếng là nam tử trung niên của Ẩn Phúc Thôn, nam tử trung niên này để tóc ngắn, có một cái mặt vàng.
Mao phù sư từng đề cập với Chu Phàm, người này là thôn chính Trần Sơn Chí của Ẩn Phúc Thôn.
- Cố sự gì?
Địch phù sư cười cười nhìn về phía Trần Sơn Chí, hỏi.
Trần Sơn Chí cười nói:
- Các ngươi nghe một chút sẽ biết, một cố sự thú vị, nếu cố sự còn chưa bắt đầu đã nói là cố sự gì, vậy nào còn thú vị mà biến thành mất mặt rồi.
Địch phù sư nhìn về phía sáu người của Mãng Ngưu Thôn, Tam Khưu Thôn, thấy không ai phản đối, hắn gật đầu nói:
- Vậy nói nghe chút đi.
Trần Sơn Chí gật đầu kể.
Không biết vì sao, vừa nhắc tới cố sự, thanh âm của người này liền âm thay đổi, biến thành khàn khàn hơi chói tai, tựa như tiếng đao kiếm rỉ sét mài lên đá mài dao vậy.
Lửa trại màu lam thẫm xen với vàng đậm bập bùng trong đêm đen.
- Cố sự này á, ta cũng là nghe người ta nói.
Trần Sơn Chí nhìn lửa trại, chậm rãi nói,
- Phát sinh ở Thiên Lương Thành của Thiên Lương Lý chúng ta, nghe nói là chuyện mới phát sinh mấy năm trước.
Thiên Lương Thành là tòa thành thị duy nhất của Thiên Lương Lý, Thiên Lương Lý Nha Môn, Nghi Loan Ti của quan gia đều ở đó.
- Nếu nói Thiên Lương Lý ở đâu nhiều tiểu thương nhất, vậy khẳng định là Thiên Lương Thành, những tiểu thương này phần lớn là dựa vào thu thập hàng hóa đáng giá ở bên ngoài, sau đó trở lại Thiên Lương Thành bán ra hưởng lợi.
- Bọn họ, có đôi khi cũng sẽ đến thôn khác của Thiên Lương Lý để gom hàng, có điều bởi vì bên chúng ta quá hẻo lánh, cũng không có thứ quá đáng giá, cho nên chúng ta cũng rất ít thấy được.
- Những điều này lứa trẻ các ngươi có thể không rõ lắm.
Trần Sơn Chí nhìn về phía mấy người trẻ tuổi bọn Chu Phàm, khuôn mặt vàng như nến cười cười, cặp mắt hắn bị ánh lửa chiếu lên, khó có thể nhìn ra cảm xúc trong mắt.
- Tiểu thương đến bên ngoài gom hàng, cho dù là đi xích đạo, vậy phiêu lưu cũng không nhỏ, huống chi bọn họ cũng không thể ở mãi trên xích đạo, luôn phải có lúc rời khỏi xích đạo, các ngươi nói bọn họ là làm thế nào để bảo đảm cho bản thân được an toàn?
- Có một số tiểu thương bản thân chính là võ giả, bọn họ ở dã ngoại có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, nhưng không thể tất cả tiểu thương đều là võ giả.
Trần Sơn Chí gần như là tự hỏi tự đáp.
- Những tiểu thương không phải võ giả muốn tới dã ngoại thu mua hàng hóa phải thuê võ giả để bảo vệ bản thân, nhưng số lượng võ giả quá ít, giá thuê quá đắt, cho dù những tiểu thương đó thường thường là mấy người cùng gom tiền mời võ giả, nhưng đối với bọn họ mà nói thì giá vốn vẫn rất cao.