- Một đi một về, nếu thu hàng có vấn đề gì, vậy chính là mất cả vốn gốc, cho dù sau một chuyến thuận lợi không có vấn đề gì, phí dụng của võ giả cũng sẽ chia mỏng lợi nhuận của bọn họ.
- Nhưng tiểu thương lại không thể tách khỏi sự trợ giúp của võ giả, nếu không chỉ dựa vào bọn họ, ra dã ngoại là không khác gì chịu chết, trên cơ bản tiểu thương không phải võ giả là không dám không mang theo võ giả đi gom hàng.
- Sở dĩ nói cơ bản, đó là bởi vì luôn sẽ có mấy tiểu thương vì được hưởng nhiều lợi nhuận hơn mà dám bí quá hoá liều, một người trong đó tên là Điền Hương Minh, lá gan của hắn chỉ sợ là lớn nhất.
- Hắc, lá gan của người này lớn đến mức nào? Tiểu thương bình thường dám bí quá hoá liều cho dù gan có lớn tới mấy cũng sẽ tập trung lại với nhau, càng sẽ trước khi xuất phát mua lấy mấy tấm phù lục có thể gây thương tổn cho quái quyệt như Tiểu Diễm Phù, đụng phải quái quyệt cũng có thể ứng phó một chút.
- Nhưng người này luôn là một mình lên đường, hắn trừ mua một số phù lục phụ trợ dùng để qua đêm như U Diễm Phù, phù lục dùng để chiến đấu là chưa bao giờ mang theo, có bằng hữu hỏi hắn vì sao không mua phù lục có thể gây thương tổn tới quái quyệt?
- Điền Hương Minh lại lắc đầu nói quá đắt, hắn tiếc tiền, hắn còn nói nếu gặp phải quái quyệt, hắn cũng không đánh lại, có những phù lục đó cũng vô dụng.
- Người trong thành đều cảm thấy Điền Hương Minh này làm như vậy là đang tìm chết, nhưng rất thần kỳ là, khi mọi người đều cho rằng hắn không thể sống lâu, hắn lần lượt xuất ngoại gom hàng, rồi lần lượt trở lại.
- Không ai biết người này là làm được thế nào à?
Mặt Trần Sơn Chí lộ vẻ kinh thán,
- Có tiểu thương suy đoán, nói Điền Hương Minh có một lộ tuyến gom hàng toàn, lộ tuyến đó an toàn đến không thể gặp phải quái quyệt.
- Điền Hương Minh không mời võ giả đi gom hàng, tiết kiệm rất nhiều phí dụng, vì vậy hắn cũng có được hồi báo phong phú, điều này khó tránh khỏi dẫn tới người khác đỏ mắt, có người thử đi theo Điền Hương Minh, ý đồ tra ra bí mật hắn không mời võ giả lại có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.
- Nhưng, Điền Hương Minh này rất thông minh, những người ý đồ theo dõi hắn, khi đến dã ngoại đều sẽ bị hắn dễ dàng cắt đuôi, thậm chí có một số người trên đường theo Điền Hương Minh đi loạn đụng phải quái quyệt mà mất mạng cũng không ít.
- Ở dã ngoại không theo kịp bước chân của Điền Hương Minh, trở về Thiên Lương Thành, Thiên Lương Thành pháp quy sâm nghiêm, cho dù là võ giả cũng không dám tùy tiện gây sự với Điền Hương Minh, dần dà, bọn họ từ bỏ thăm dò bí mật của Điền Hương Minh.
- Chỉ hai ba năm, gia sản của Điền Hương Minh càng lúc càng phong phú, nếu lại cho hắn thêm mấy năm, nói không chừng hắn có thể trở thành thương nhân ít ỏi có thể đếm được của Thiên Lương Thành.
- Điền Hương Minh này phát tài rồi, nhưng phương thức buôn bán lại không thay đổi, mỗi lần hắn đều là một mình lên đường, chưa bao giờ chịu mời võ giả, thê tử của hắn đã vô số lần khuyên hắn, hắn cũng không nghe.
- Hắn rất tự tin, từng nói dã ngoại đối với hắn mà nói cũng không khác gì đi dạo ở Thiên Lương Thành.
Trên mặt Trần Sơn Chí lộ ra nụ cười.
Đám người Chu Phàm Yên lặng nghe cố sự ngạc nhiên không thôi, một tiểu thương chưa từng tu hành lại có thể qua lại dã ngoại nhiều lần như vậy mà một chút vấn đề cũng không có, hắn là dựa vào gì?
- Nhưng....
Trần Sơn Chí bắt đầu đổi giọng,
- Tục ngữ có viết: Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, Điền Hương Minh này chính là quá tự tin, có lẽ hắn có chút môn đạo có thể ứng đối với nguy hiểm ở dã ngoại, nhưng dã ngoại luôn không ngừng biến hóa, cho dù là võ giả lợi hại tới mấy ở dã ngoại cũng phải làm việc cẩn thận.
- Huống chi hắn chỉ là một tiểu thương nho nhỏ, ngày đó vốn nên là ngày hắn gom hàng trở về, thê tử của hắn giống thường ngày đã ở nhà làm sẵn đồ ăn ngon chờ hắn trở về, nhưng ngày đó hắn một mực không xuất hiện.
- Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ngày thứ ba cũng trôi qua, Điền Hương Minh vẫn không xuất hiện ở Thiên Lương Thành, tất cả mọi người cho rằng Điền Hương Minh chắc là chết rồi.
- Có người đố kỵ Điền Hương Minh bởi vì vậy mà mừng thầm, cũng có bằng hữu thở dài tiếc nuối cho hắn, nhưng thương tâm nhất không ngoài thê tử của hắn.
- Thê tử này của hắn chính là được gả cho Điền Hương Minh vào lúc hắn khốn cùng nhất, Điền Hương Minh từng nói, sau này làm giàu lên được, không thể không có ơn của nàng, cho dù thê tử không sinh con, hắn cũng không nạp thiếp, giữa phu thê rất là ân ái.
- Nàng khóc tới ngất xỉu mấy lần, sau đó gắng gượng làm lễ tang cho Điền Hương Minh có thể là thi cốt cũng không còn, nhưng ngày chuẩn bị lập mộ chôn quần áo và di vật, Điền Hương Minh không ngờ đã trở lại.