Đám người Chu Phàm đều giỏng tai nghiêm túc lắng nghe, trong lòng bọn họ đều đang đoán lần này Điền Hương Minh trở về sợ rằng không đơn giản.
- Điền Hương Minh trở về quần áo tả tơi, không khác gì một khất cái, cả người đờ đẫn, có điều hắn thông qua Thiên kiểm tra của đội tuần tra thủ vệ Thiên Lương Thành, vậy chắc là không có vấn đề mới đúng, đoàn người không nghi ngờ gì hắn, thê tử của hắn lại cao hứng tới rơi nước mắt.
- Thê tử của Điền Hương Minh dẫn hắn về nhà, mời đại phu đến khám cho hắn, đại phu nói hắn bị kinh hãi, kê mấy thang dược định thần an hồn cho hắn, Điền Hương Minh uống thuốc lại được thê tử dốc lòng chiếu cố, chậm rãi tỉnh lại.
- Điền Hương Minh Tỉnh táo lại nói không nhớ đã gặp phải phiền phức gì ở dã ngoại, tiền hàng đều mất rồi, thê tử hắn liền nói người trở về là tốt rồi, sau này đừng lại đi gom hàng nữa, Điền Hương Minh vội vàng đáp ứng.
- Nhưng từ ngày đó, thê tử của Điền Hương Minh cảm thấy trượng phu biến thành kỳ quái.
- Chỗ kỳ quái thứ nhất là ở ngày nóng, Điền Hương Minh vẫn mặc áo dài, buổi tối cũng để nguyên quần áo mà ngủ, chưa bao giờ chịu cởi áo dài ra, khi tắm rửa, cũng không cần nha hoàn hầu hạ giống như trước kia, tự mình ở trong phòng tắm mà tắm, ngay cả thê tử cũng không cho vào.
- Thê tử hỏi hắn vì sao cứ mặc áo dài, hắn nói là, sau khi hắn trở về thân thể vẫn chưa khôi phục nguyên khí, cảm thấy lạnh nên mặc ấm một chút, thê tử cũng không hỏi nhiều.
- Điểm kỳ quái thứ hai là sau khi hắn trở về không động phòng với thê tử nữa, lúc trước là bởi vì không có hài tử, Điền Hương Minh không nạp thiếp, cho nên hắn buổi tối một mực rất nỗ lực, thê tử cũng muốn có con, đối với loại chuyện này cũng rất phối hợp.
- Chắc không phải bị quái quyệt dọa cho liệt dương rồi chứ.
Nghe đến đây, Trứu Thâm Thâm có chút do dự nói.
Lời này khiến sắc mặt người ngồi cạnh lửa trại trở nên quái dị, Chu Phàm thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, hắn cố nín cười nói:
- Trứu đội trưởng, ta cảm thấy ngươi...
Sắc mặt Trứu Thâm Thâm lạnh lùng nói:
- Ta làm sao?
- Không có gì.
Chu Phàm lắc đầu, không dám nói ra, hắn vốn muốn nói 'Trứu đội trưởng, ta cảm thấy ngươi đúng là từng trải'.
Nhưng Chu Phàm biết nếu hắn nói ra, Trứu Thâm Thâm kiểu gì cũng sẽ rút kiếm phân một trận sinh tử với hắn.
- Hai người các ngươi đừng nói nữa, nghe cố sự đi.
Võ giả trẻ tuổi của Ẩn Phúc Thôn có chút bất mãn nói,
- Trần thôn chính, về sau thế nào?
Trần Sơn Chí đang nhìn chằm chằm ánh lửa trại, hắn nghe thấy võ giả của thôn mình hỏi, mới tiếp tục kể.
- Thê tử của hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng thân thể của Điền Hương Minh vẫn chưa hoàn toàn khang phục, cho nên mới không động phòng, nhưng trừ hai chỗ kỳ quái này ra, còn có chỗ kỳ quái thứ ba.
- Điểm kỳ quái thứ ba không ở trên người Điền Hương Minh, mà là phát sinh ở trên người thê tử hắn, từ khi Điền Hương Minh trở về, thê tử của hắn cảm thấy hai mắt của mình biến thành khô ngứa.
Cái này thì có liên quan gì mà mắt? Trong lòng mọi người hiện lên nghi vấn, lại không quấy rầy Trần Sơn Chí.
- Loại tình huống này của thê tử hắn đặc biệt nghiêm trọng nhất khi vừa rời giường, sau khi rời giường một tiếng đồng hồ thì có thể giảm bớt một chút, tật mắt này ngày càng nghiêm trọng, thị lực của nàng cũng biến thành mơ hồ.
- Nàng đến đại phu khám, nhưng đại phu cũng không nói rõ được là phát sinh chuyện gì, chỉ nói giống như chọc bị thương, hỏi nàng có dùng tay chọc vào hai mắt của mình không, nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nàng tự dưng đi chọc hai mắt của mình làm gì?
- Nàng đã không tự chọc mắt, cũng không có ai chọc mắt nàng, nàng về nhà soi gương, phát hiện tròng mắt của nàng đều phủ kín tia máu, điều này khiến nàng cảm thấy rất sợ.
- Thê tử của Điền Hương Minh không ngừng nghĩ vì sao hai mắt của mình lại xuất hiện vấn đề như vậy, về sau nàng liền nghĩ đến ban ngày nàng một mực mở mắt, nếu có người khiến hai mắt nàng bị thương, nàng khẳng định sẽ biết, nhưng lúc ngủ thì sao?
- Chuyện phát sinh sau khi ngủ thì nàng chưa chắc đã biết, lại cộng thêm trượng phu gần đây có hành động quái dị, nàng mới sinh ra hoài nghi với Điền Hương Minh.
- Nàng quyết tâm tra ra là có chuyện gì, có một ngày nàng cố ý tránh Điền Hương Minh, trốn trong sương phòng ngủ bù, đến buổi tối, nàng cố ý giết đang ngủ, chuyện kỳ quái đã phát sinh, nàng vừa nằm xuống liền cảm thấy rất mệt.
- Nhưng may mà ban ngày nàng ngủ rất nhiều, nhưng không ngờ vẫn khiến nàng không chịu được mà triệt để thiếp đi.
- Lúc ấy trong phòng im ắng, qua một đoạn thời gian không ngắn, thê tử của hắn cảm thấy có người chạm vào mặt nàng, sau đó vạch da mắt phải của nàng ra.
- Mí mắt bị mở ra, ánh vào trong tầm mắt của nàng chính là mặt của Điền Hương Minh.