Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Trần Sơn Chí với vẻ cảnh giác.
Có một số việc thà tin là có chứ đừng tin là không!
Trần Sơn Chí vẫn ngồi đó, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười lại lộ ra có chút quỷ dị.
- Trần Sơn Chí, ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế?
Trên mặt Địch phù sư không còn nụ cười, trầm giọng quát hỏi.
Trần Sơn Chí đứng lên.
Hắn vừa đứng lên, mọi người lại lui về phía sau mấy bước, có điều đều lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Sơn Chí cởi bỏ đai lưng của mình, cấp tốc cởi áo dài.
Tám người Chu Phàm dưới ánh lửa đều nhìn thấy rõ ràng.
Giữa ngực trắng mục của Trần Sơn Chí quả nhiên có một vết thương dài hơn thước, vết thương dùng chỉ khâu xen khẽ lại.
Cơ hồ giống hệt với vết thương trong cố sự hắn kể.
Nhìn miệng vết thương, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ Trần Sơn Chí này sớm đã bị quái quyệt...
- Các ngươi đúng là có mắt không tròng.
Trần Sơn Chí phá lên cười, tiếng cười của hắn giống tiếng la vỡ.
Theo hắn cười, bụng phát ra tiếng xì xì, từng mũi kim liên tiếp đứt đoạn.
- Lớn mật.
Tống phù sư phát ra một tiếng hét lớn, cả người o bỗng trở nên cao lớn, bước lớn về phía Trần Sơn Chí vỗ ra một chưởng.
Bàn tay của Tống phù sư giống như một ngọn lửa bốc cháy, đây là Diễm Chưởng Phù.
Nhưng diễm chưởng Bạo Phát Đoạn đánh ra lại hụt, bởi vì giữa ngực Trần Sơn Chí có một đoàn sương đen bốc ra, khiến cho cả người hắn co rút lại, một tấm da người cùng với quần áo theo chưởng phong bồng bềnh rơi xuống đất.
Sương đen đó trước khi các loại công kích của võ giả đánh tới, đã bay khỏi xích đạo, chui vào trong bóng tối.
Trong bóng tối còn vang tới tiếng cười quái dị của nó.
Có mấy người sắc mặt hơi trầm xuống, đã muốn đuổi theo.
Mao phù sư thấp giọng quát:
- Đừng đuổi theo, bình tĩnh một chút.
Mọi người dừng bước cạnh xích đạo, kỳ thật cho dù Mao phù sư không nói, bọn họ cũng không dám đuổi quá xa.
Hiện tại chính là đêm tối nguy hiểm nhất ở dã ngoại, một khi đuổi theo, có thể sẽ không về được nữa.
Biến cố Trần Sơn Chí thật sự quá đột ngột, đột ngột đến không ai ngờ tới được.
Chu Phàm đi mấy bước, đến trước đống người da người đó nhìn kỹ một chút.
Túi da đã co lại thành một đoàn, ở bên trên cùng, tai mắt mũi miệng vặn vẹo mơ hồ, con ngươi lồi lõm không phẳng lăn ở bên cạnh, dường như đang nhìn Chu Phàm.
Trừ đôi con ngươi đó, không còn gì khác, không có xương cốt, không có nội tạng, chỉ có da người.
Ba người của Mãng Ngưu Thôn thối lui trước tiên, rời xa hai người Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn.
Ba người Chu Phàm của Tam Khưu Thôn cũng cảnh giác lui về phía sau.
Thôn chính của Ẩn Phúc Thôn xuất hiện vấn đề, cho nên hai người Địch phù sư cũng rất có khả năng xảy ra vấn đề.
Sắc mặt Địch phù sư rất khó coi, hắn và võ giả thanh niên trong thôn dán Trắc Quyệt Phù lên người mình, lại giơ ra Cấm Tà Phù trên cánh tay vẫn nguyên vẹn.
Nhưng sáu người còn lại vẫn không tới gần, Tống phù sư nhìn Mao phù sư, hai người vốn bất hòa lại có thể dựa vào ánh mắt đạt thành nhận thức chung.
Tống phù sư trầm giọng nói:
- Địch huynh, không phải chúng ta không tin ngươi, chỉ là Trần Sơn Chí của thôn các ngươi xảy ra loại chuyện này, chúng ta một mực nhìn hắn, trên da cánh tay hắn vẫn dán Cấm Tà Phù, điều này chứng tỏ Cấm Tà Phù và Trắc Quyệt Phù của chúng ta đều không có hiệu quả với quái quyệt.
Trong lòng Chu Phàm hơi trầm xuống, lúc trước hắn một mực nghe nói Trắc Quyệt Phù và Cấm Tà Phù không phải là hữu hiệu tuyệt đối, nhưng trước giờ chưa từng mất đi hiệu lực, hiện tại ngược lại là mất đi hiệu lực.
Chu Phàm nhìn Lão Huynh bên cạnh, ngay cả Lão Huynh lần này cũng không phát hiện trong đám người một mực có một quái quyệt như vậy.
Quái quyệt này rất giỏi ẩn nấp.
Không chỉ là Chu Phàm, những người còn lại vừa nghĩ tới chung quanh bọn họ một mực có một quái quyệt đi theo, cảm thấy không rét mà run, nếu vừa rồi quái quyệt đột nhiên khởi xướng tập kích, bọn họ có lẽ sẽ có người chết đi.
Địch phù sư không nói gì, hắn đi đến cạnh đống da người, từ trên da người lấy Cấm Tà Phù xuống, sau khi xác nhận Cấm Tà Phù không phải giả, sắc mặt hắn càng khó coi hơn, hắn cầm lấy phù đại cạnh da người, sau khi mở ra xác nhận là phù đại của thôn bọn họ, mới nhìn về phía võ giả thanh niên của Ẩn Phúc Thôn, cả giận nói:
- Sau khi chúng ta ra khỏi thôn, Trần Sơn Chí có từng rời khỏi tầm nhìn của chúng ta không?
Sắc mặt võ giả thanh niên này trắng bệch, đầu hắn vẫn có chút hỗn loạn, có điều hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Trừ có hai lần đi tiểu ra, Trần thôn chính cơ hồ không rời khỏi.
- Thời gian đi tiểu ngắn như vậy, Trần Sơn Chí có thể bị người ta giết, còn lột da ra à?
Sắc mặt Địch phù sư lạnh toát,
- Hay là nói khi hắn ở thôn đã xảy ra chuyện?
Mấy vấn đề này, võ giả thanh niên căn bản không thể trả lời.