Địch phù sư không để ý tới võ giả thanh niên nữa, hắn từ trên người lấy ra Tiêu Tức Phù mang đến từ trong thôn, lại lấy bút lông cấp tốc viết, viết xong, hắn cắn đầu ngón tay bôi máu lên trên phù lục, Tiêu Tức Phù bốc cháy.
Hắn là lo lắng cho an toàn trong thôn.
Đám người Chu Phàm chỉ yên lặng nhìn động tác của Địch phù sư.
Sau khi Địch phù sư làm xong những cái này, trầm mặc một chút nói:
- Ta cũng không biết quái quyệt và Trần Sơn Chí là thế nào, Trần Sơn Chí chắc là dữ nhiều lành ít, hơn nữa chúng ta cũng không thể tự chứng minh trong sạch, chỉ xem các ngươi có tin hai người chúng ta hay không.
Do dự một chút, Mao phù sư nói:
- Chúng ta tin Địch huynh không liên quan gì tới quái quyệt, nhưng để đề phòng vạn nhất, chúng ta phải tách ra ngồi, chuyện còn lại để sau hừng đông rồi tính, vậy không thành vấn đề chứ?
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Địch phù sư đáp ứng.
Rất nhanh tám người ở cạnh lửa trại chia làm hai đội, sáu người của Tam Khưu Thôn và Mãng Ngưu Thôn ngồi cạnh lửa trại, hai người Địch phù sư thì ngồi ở bên khác.
Có lẽ là để giảm bớt bầu không khí thật sự khó hiểu này, Tống phù sư chậm rãi nói:
- Quái quyệt đó có thể dùng da người biến ảo, dĩ giả loạn chân, lừa gạt tất cả chúng ta, trước khi nó đào tẩu hóa thành một đoàn sương đen, ta thật sự không nhận ra nó là quái quyệt gì, các ngươi có ai nhận ra không?
Địch phù sư nhíu mày nói:
- Ta chưa từng nghe qua về quái quyệt như vậy.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mao phù sư, hai vị Phù Sư Tống, Địch đều chưa từng nghe qua, vậy có lẽ chỉ có Mao phù sư là biết.
Mao phù sư nhíu mày nhớ lại Trần Sơn Chí vừa rồi, hắn có chút do dự nói:
- Quái quyệt nói tiếng người lưu loát như vậy, ta cảm thấy giống như nhân mị.
Sắc mặt Địch phù sư và Tống phù sư đều khẽ biến, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng có suy đoán tương tự, nhưng không quá dám tin mà thôi.
Nhân mị cũng là một loại quái quyệt, sự hình thành của quái quyệt có thể nói là thiên thiên vạn vạn, không ai nói rõ được chúng là sinh ra ở thế giới này thế nào, bởi vì sự hình thành của mỗi một loại quái quyệt đều rất khác nhau.
Về phần sự hình thành của nhân mị, phần lớn cách nói là sự hình thành của loại quái quyệt này không thoát ly được liên quan tới con người, nghe đồn là hồn phách của võ giả cảnh giới cao thâm biến thành, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi.
Nhân mị có yếu có mạnh, cho nên rất khó định nghĩa cấp bậc của chúng, chỉ có từng đánh nhau với chúng, mới có thể phân biệt ra cấp bậc của chúng.
Có điều Mao phù sư lại lắc đầu nói:
- Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, quái quyệt có trí tuệ trong thế gian không chỉ là một loại nhân mị, cho nên rất khó kết luận.
Quái quyệt có trí tuệ?
Lúc trước Chu Phàm đã nghe nói tới quái quyệt có trí tuệ cao siêu tồn tại, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn hơi trầm ngâm một chút, hỏi:
- Nhưng vì sao nó phải trốn trong chúng ta?
Quái quyệt này khác với những quái quyệt chỉ dựa vào bản năng để hành động như lúc trước gặp phải, nó có trí tuệ, vậy vì sao nó muốn làm như vậy?
Vấn đề này chính là điều mọi người đang suy nghĩ, nhưng không ai có thể nghĩ ra được đáp án.
Tống phù sư liếc Chu Phàm một cái, nói:
- Cho dù quái quyệt có trí tuệ cùng cấp với con người chúng ta, nhưng chúng chung quy vẫn không phải là người, phương thức hành vi có khác biệt rất lớn với con người, khi chưa xác nhận nó là chủng loại quái quyệt gì, muốn biết mục đích của nó là không thể.
Địch phù sư nói:
- Tống huynh nói có lý, chúng ta không cần quan tâm nó có mục đích gì, nó đã không dám tập kích chúng ta mà rời khỏi, vậy chứng tỏ cấp bậc của nó không quá cao, tối nay chỉ cần cẩn thận đề phòng nó quay lại tập kích, chuyện còn lại để sau rồi tính.
Chu Phàm hơi nhíu mày, cho dù hành vi phương thức tâm tư khác nhau, hắn luôn cảm thấy quái quyệt da người tốn nhiều công phu như vậy, chắc là muốn thực hiện mục đích gì đó ở trên người bọn họ, có điều hắn nhất thời cũng không đoán được tâm tư của quái quyệt.
Mao phù sư nói:
- Địch huynh, sau hừng đông, ngươi định làm gì?
Trần Sơn Chí của Ẩn Phúc Thôn chết, Ẩn Phúc Thôn vẫn chưa biết sẽ ra sao, chuyện của đội thăm dò nên làm thế nào?
Địch phù sư cười khổ nói:
- Ta đang đợi tin tức Ẩn Phúc Thôn truyền đến, nếu sau hừng đông, bọn họ chưa truyền đến tin tức, vậy xin lỗi, ta phải về thôn một chuyến, chuyện thăm dò phải xem hai thôn các ngươi làm thế nào.
- Nếu các ngươi không muốn thăm dò, vậy chúng ta cùng nhau bị phạt, nếu muốn thăm dò, vậy chỉ có thể nhờ các ngươi thăm dò trước.
So sánh với chuyện của đội thăm dò, an nguy của Ẩn Phúc Thôn có ảnh hưởng đối với Địch phù sư lớn hơn, nếu Ẩn Phúc Thôn thật sự xảy ra đại sự gì đó, sợ rằng Địch phù sư khó thoát khỏi tội này.