Đối với cách nói này của Địch phù sư, hai vị Phù Sư Tống, Mao không cảm thấy bất ngờ.
Mọi người thấy đêm đã khuya, không nhiều lời, chuyện ngày mai chỉ có thể chờ ngày mai rồi tính.
An bài trực đêm cũng có biến hóa, hai người của Ẩn Phúc Thôn nhất thời là không tin được, chỉ có thể để bọn họ đi ngủ, tuổi tác của Phù Sư không trẻ, cũng trừ ra, công tác trực đêm rơi lên trên người bốn võ giả của Mãng Ngưu Thôn và Tam Khưu Thôn.
Trực đêm một mình đương nhiên là không quá tin cậy, vì vậy một đêm bốn canh giờ, hai canh giờ an bài hai người trực thủ, Mãng Ngưu Thôn và Tam Khưu Thôn mỗi bên một.
Chu Phàm và Nghiêm Long Cầm bị dưa vào nhóm đầu tiên, những người còn lại ngủ, Chu Phàm và Nghiêm Long Cầm nhìn xung quanh.
Lúc trước Nghiêm Long Cầm bị Chu Phàm một chiêu đánh bại, Chu Phàm phá hỏng chuyện tốt của Mãng Ngưu Thôn, hắn tất nhiên không muốn nói chuyện với Chu Phàm.
Chu Phàm cũng không quan tâm tới Nghiêm Long Cầm, hai người thỉnh thoảng lại bỏ thêm một số củi lửa, phòng ngừa lửa trại tắt.
Sâu trong đêm tối thỉnh thoảng truyền đến tiếng động khiến người ta hoảng sợ, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy cách đó không xa có bóng dáng đang chạy.
Chu Phàm không cho Lão Huynh sủa, Lão Huynh chỉ nằm đó, lông toàn thân thỉnh thoảng lại dựng đứng lên.
May mà hai canh giờ trôi qua, rất nhiều nguy hiểm ẩn tàng trong đêm đen đều không tới.
Hai canh giờ vừa qua, Chu Phàm lay tỉnh Trứu Thâm Thâm để thay mình trực thủ, mà hắn thì nằm xuống ngủ.
Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm nhìn sương mù mờ mịt trên thuyền, Vụ không có mặt, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối thở dài.
Không phải hắn muốn câu cá, có điều với loại hoàn cảnh ở bên ngoài mà câu cá thì cho dù là câu được đồ, cũng quá nguy hiểm, hắn là muốn tìm Vụ tìm hiểu một chút về chuyện quái quyệt da người.
Hoặc là có thể từ trong miệng Vụ biết được một số tin tức hữu dụng cũng chưa biết chừng.
Chu Phàm luôn cảm thấy quái quyệt da người đó mưu đồ rất sâu, ở dã ngoại bị một quái quyệt như vậy nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Có điều Vụ không có mặt, Chu Phàm cũng không tùy tiện gọi hắn, mà là xoay người cầm lấy khinh đao tu luyện đao thuật cơ bản.
Thời gian tu luyện chậm rãi trôi qua, không bao lâu sau, hắn cảm thấy có người đang gọi hắn, hắn bị kéo ra khỏi Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm mở mắt, nhìn thấy trời đã sáng, người gọi hắn là Trứu Thâm Thâm.
Cho dù chỉ ngủ hai canh giờ, nhưng Chu Phàm không cảm thấy quá mỏi mệt, hắn ngồi dậy.
Củi lửa trại đã cháy thành tro tàn, Lão Huynh ở bên cạnh cũng đứng lên.
Chu Phàm vỗ đầu nó một cái, lão cẩu lắc lắc cái đuôi.
Lửa trại tắt rồi thành ra có chút lành lạnh, sương mù dã ngoại sáng sớm rất đậm, nhìn giống như đang ở trong tiên cảnh.
Nhưng đáng tiếc là tiên cảnh này lại mai phục nguy hiểm mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Mặt trời chưa dâng lên, tám người của đội thăm dò đều tỉnh.
Sau chuyện Trần Sơn Chí Đêm qua, một đêm không phát sinh gì, đối với hai người Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn, bọn Chu Phàm cuối cùng cũng khôi phục tín nhiệm cơ bản.
Nếu thực sự là quái quyệt biến thành, đêm qua sẽ không bình an như vậy.
Khiến người ta cảm thấy kinh hỉ là, Địch phù sư nhận được tin tức Ẩn Phúc Thôn truyền lại, Ẩn Phúc Thôn tạm thời vẫn bình an, đồng thời đã khởi động điều tra đối với chuyện của Trần Sơn Chí.
Nơi Trần Sơn Chí có khả năng xảy ra chuyện nhất chính là ở Ẩn Phúc Thôn, nếu không rất khó nói thông hắn là vì sao lại có vấn đề.
Ẩn Phúc Thôn tạm thời không sao, hai người Địch phù sư tiếp tục ở lại đội thăm dò.
Mọi người ăn một chút lương khô, bắt đầu thương lượng, vẫn dựa theo ngày hôm qua đã thương lượng, trước tiên thăm dò phía nam Đông Khưu Sơn, nếu không thấy lại tìm kiếm theo hướng bắc.
Lúc đội thăm dò xuất phát, mặt trời cũng bắt đầu từ dưới dãy núi nhô lên, tỏa ra kim quang vạn trượng, xua đi sương lạnh, chiếu lên trên người, tạo cho người ta một loại cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cái ấm của mặt trời lại không thể xua đi bóng ma tiềm tàng trong đội thăm dò, bóng ma đó chính là cái chết của Trần Sơn Chí.
Cũng bởi vì Trần Sơn Chí đã chết, khiến tất cả mọi người của đội thăm dò càng cẩn thận hơn lúc trước vạn phần.
Trên đường gặp phải quái quyệt phần lớn có thể tránh thì tránh, thật sự không thể tránh, chỉ đành giết chết một cách nhanh gọn.
Trong lòng Chu Phàm đang đoạn hậu cảm thấy một chút buồn bực, thế này còn không bằng rút được tiên phong, nếu rút được tiên phong, hắn đã có ba bốn con sâu xám vào tài khoản rồi.
Đương nhiên hắn cũng chỉ là nghĩ mà thôi, vẫn tập trung tinh thần làm tốt công tác phòng bị.
Ở phía nam Đông Khưu đi ra khu vực rất xa, đến chính ngọ bọn họ mới từ bỏ quay về trên xích đạo.
Phía nam đã bị bọn họ tận lực thăm dò một lần, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Giữa trưa chỉ nghỉ ngơi một chút, bọn họ lại triển khai thăm dò tới phía bắc Đông Khưu Sơn.