Chỉ khi tới gần hoàng hôn, đội thăm dò mới mệt mỏi từ phía bắc trở về, sự mỏi mệt trên thân thể không tính là gì, mấu chốt là mỏi mệt trên tinh thần, phía bắc vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
- Con mẹ nó đừng nói là Kiển Thụ, ngay cả một chiếc lá một đóa hoa của Thụ Kiển Tử cũng không có, chẳng lẽ lúc trước chúng là trèo non lội suối từ nơi xa xôi tới đây à?
Sắc mặt Nghiêm Long Cầm âm trầm, căm tức mắng.
Đối mặt với sự oán giận của Nghiêm Long Cầm, không ai hé răng, nhưng nếu nói những Thụ Kiển Tử đó là từ nơi rất xa tới đây, không ai tin cả.
Thụ Kiển Tử bình thường sẽ không rơi Kiển Thụ quá xa, bởi vì chúng phải tùy thời tránh có người tập kích Kiển Thụ, để chạy về chống đỡ ngoại địch.
Trừ khi số lượng Thụ Kiển Tử Kiển Thụ sinh ra đủ nhiều, mới mở rộng phạm vi hoạt động tìm kiếm đồ ăn, nhưng cho dù là như vậy, Thụ Kiển Tử phân tán ra vẫn lấy Kiển Thụ làm trung tâm mà hoạt động.
Phía nam không có phía bắc cũng không có, hai bên đông tây lại là vị trí của hai thôn, bọn họ từ Tam Khưu Thôn tới đây, nếu ở phương hướng Tam Khưu Thôn có thì đã sớm phát hiện rồi.
Ẩn Phúc Thôn cũng vậy, bọn Địch phù sư chính là từ Ẩn Phúc Thôn mới đến Tam Khưu Thôn.
Bọn họ mắt mù nhất thời không nhìn thấy, nhưng nếu ở hai hướng đông tây, Thụ Kiển Tử hoạt động xung quanh, tuyệt đối sẽ thử công kích hai thôn thu thập đồ ăn, nhưng đội tuần tra của thôn cũng chưa từng phát hiện ra tung tích của Thụ Kiển Tử.
Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai người của Nghi Loan Ti sẽ tới.
Cho nên trong lòng mỗi người của đội thăm dò đều rất sốt ruột, bọn họ phải tìm được Kiển Thụ trước khi người của Nghi Loan Ti tới.
Địch phù sư nhìn lướt qua mọi người, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu thật sự không được, sáng sớm ngày mai chúng ta chia ra làm ba tổ gia tăng phạm vi tìm kiếm.
Sắc mặt Tống phù sư lạnh lùng nói:
- Chia tổ thăm dò không thành vấn đề, nhưng vấn đề là chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu?
Đây quả thật là một vấn đề, Đông Khưu Sơn đã tìm một lượt rồi, cũng không không phát hiện, hiện tại vẫn muốn dùng Đông Khưu Sơn làm trung tâm tiếp tục tìm kiếm sao?
Mọi người tranh luận kịch liệt.
Chu Phàm không gia nhập tranh luận, hắn chỉ cau mày suy nghĩ.
Hắn cảm thấy việc này rất kỳ quái, hắn lại không hoa mắt, vì sao đã nhìn thấy Thụ Kiển Tử ở Đông Khưu Sơn, hiện tại tìm khắp xung quanh lại vẫn không tìm thấy?
Chu Phàm cảm thấy bọn họ khẳng định là bỏ sót chỗ nào đó.
Bỗng dưng, Chu Phàm lại nghĩ tới quái quyệt da người tối hôm qua, quái quyệt da người có liên quan gì tới Kiển Thụ chăng?
Trước khi quái quyệt da người rời đi từng cười nhạo bọn họ có mắt không tròng...
Lúc đầu Chu Phàm không nghĩ nhiều, cho rằng lời này là cười bọn họ không nhìn ra hắn là một quái quyệt, nhưng nếu lời này có hàm nghĩa khác thì sao?
Sắc mặt Chu Phàm trở nên nghiêm túc, hắn mơ hồ nghĩ tới một vài thứ, hắn kéo Mao phù sư đang tham dự thảo luận lại sang một bên thấp giọng nói:
- Mao lão đại nhân, có một số việc ta không quá hiểu, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi một chút.
- Chuyện gì, ngươi cứ nói là được.
Mao phù sư có chút tùy ý nói, tâm tư của hắn vẫn đang đặt trên chuyện Kiển Thụ.
- Nếu...
Chu Phàm tạm dừng một chút,
- Ta nói là nếu, những Thụ Kiển Tử đó liệu có khả năng dừng hành động xuất ngoại không? Bất kỳ khả năng nào cũng được?
- Sao có thể như vậy được?
Mao phù sư cảm thấy cách nghĩ của Chu Phàm có chút bất khả tư nghị.
- Thật sự không thể à?
Mày Chu Phàm nhíu lại,
- Thí dụ như giống như quái quyệt Hắc Oán Huyết Thi Quan ở Tiểu Khưu Hồ lúc trước vậy, không phải nó lâm vào thời kỳ yên lặng à? Kiển Thụ không thể ở vào thời kỳ yên lặng sao?
- Thời kỳ yên lặng?
Sắc mặt Mao phù sư dần dần trở nên ngưng trọng,
- Ta không biết Kiển Thụ có thể hay không, nhưng quả thật có một số quái quyệt sẽ bởi vì nguyên nhân như tiến hóa mà lâm vào thời kỳ yên lặng, nếu Kiển Thụ cũng vậy...
- Các ngươi đều tới đây.
Mao phù sư hô lên một tiếng với sáu người bên kia.
Đám người Địch phù sư dừng thảo luận đi tới, Mao phù sư nói ra suy đoán của Chu Phàm với bọn họ.
- Các ngươi có ai từng nghe qua Kiển Thụ sẽ lâm vào thời kỳ yên lặng không?
Mao phù sư trầm giọng hỏi,
- Nếu có thể lâm vào thời kỳ yên lặng, vậy có lẽ có thể nói thông chuyện chúng ta không phát hiện Thụ Kiển Tử, chúng đã ngừng hành động ra ngoài tìm kiếm đồ ăn rồi.
Không ai lên tiếng, đám người bọn họ trước giờ chưa từng thấy Kiển Thụ, nhận thức đối với Kiển Thụ đều là đọc được trong điển tịch hoặc là nghe từ miệng người khác, bọn họ cũng chưa từng nghe qua Kiển Thụ có thời kỳ yên lặng.
- Tống phù sư nhíu mày nói:
- Cho dù biết điểm này thì sao? Thụ Kiển Tử không ra ngoài hành động, sẽ chỉ gia tăng độ khó tìm kiếm của chúng ta.