Hoàng phù sư tiếp lời:
- Hai người chúng ta đều chưa gặp, chắc là hắn gần đây mới gia nhập chi nhánh Thiên Lương Nghi Loan Ti.
Chi nhánh Thiên Lương nhân thủ một mực không đủ, thỉnh thoảng có người gia nhập cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Mao phù sư lạnh lùng nói:
- Yến đại nhân không quản được Đông Phương Ngọc này, không phải vì thực lực của Yến đại nhân lực không bằng hắn, Đông Phương Ngọc này không phân tôn ti, tính cách kiêu căng, lại không để tất cả chúng ta vào mắt, người như vậy ta biết hắn đến từ đâu rồi.
- Từ đâu.
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
- Hắn họ Đông Phương, chắc đến từ môn phiệt Đông Phương gia.
Thanh âm của Mao phù sư chỉ vừa đủ cho mấy người nghe thấy, trong mắt hắn lộ ra một tia kiêng kị,
- Các ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng trêu chọc hắn.
Nghe thấy hai chữ môn phiệt, Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm đều hơi biến sắc, ngưng trọng gật đầu.
Chu Phàm không hiểu lắm, có điều cũng nhớ kỹ cái tên này, nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, hắn không hỏi nhiều.
Kỳ thật loại mặt hàng trời là lão đại hắn là lão nhị như Đông Phương Ngọc, ở đời trước Chu Phàm cũng từng thấy không ít, đối với loại người này Chu Phàm là có thể tránh thì tránh.
- Thì ra là đệ tử môn phiệt, nhưng vì sao phải dẫn theo hắn, thế không phải là tự tìm phiền toái à?
Lỗ Khôi có chút oán giận nói.
Mặt Hoàng phù sư lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chắc là bản thân hắn cố ý đòi theo, những đệ tử môn phiệt này gia nhập Nghi Loan Ti chỉ là để tích lũy công lao, gặp loại quái quyệt Bạch Lệ như Kiển Thụ, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội, được rồi, ăn nói thận trọng, đừng nói đề tài này nữa.
Lỗ Khôi ngậm miệng lại.
- Vậy cao thủ đi theo bên cạnh Yến đại nhân là ai?
Chu Phàm cũng không quay đầu lại nhỏ giọng hỏi.
Mao phù sư trả lời:
- Đó là Ngân Ấn Lực Sĩ Bạch Kiểm Vương Tinh Anh trong tính.
Dưới giải thích của Mao phù sư, Chu Phàm mới biết được một chút về chi nhánh Thiên Lương Nghi Loan Ti, Nghi Loan Ti cấp lý lấy bốn An Sứ cầm đầu, dưới nữa thì là Lực Sĩ và Phù Sư, Lực Sĩ và Phù Sư lại chia làm Mộc Ấn, Thiết Ấn, Đồng Ấn, Ngân Ấn, Kim Ấn.
Xưng hô Lực Sĩ này đến sớm nhất từ võ giả Lực Khí Đoạn, về sau chậm rãi diễn biến thành xưng hô bình thường, có ngụ ý là lực chiến chi sĩ, Lực Sĩ không còn là xưng hô của võ giả Lực Khí Đoạn nữa, trở thành xưng hô của Chấp Hành Giả thường thấy nhất của Nghi Loan Ti.
Lực Sĩ chủ yếu là xuất hành đối phó đủ loại quái quyệt, Lực Sĩ không đối phó được thì sẽ do bốn An Sứ xuất thủ xử lý.
Mà Phù Sư bởi vì am hiểu vẽ bùa, bình thường sẽ ở lại Nghi Loan Ti đóng giữ hoặc là phái ra ngoài đóng giữ thôn.
Ở Nghi Loan Ti, Lực Sĩ thiện chiến, Phù Sư thiện thủ, ai giữ chức nấy.
Nói chung, thực lực của Lực Sĩ cùng cấp là cao hơn Phù Sư một bậc, giống như thực lực Bạo Phát Đoạn của hai vị Phù Sư Hoàng, Mao chính là Đồng Ấn Phù Sư của Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti, Đồng Ấn Lực Sĩ cùng cấp với bọn họ có thực lực Kháng Kích Đoạn.
Sở dĩ là như vậy, chủ yếu là Phù Sư có bản sự vẽ bùa mà dẫn tới.
Mọi người vừa thấp giọng nói chuyện phiếm, vừa nhanh chóng đi tới, không bao lâu sau, nhìn thấy Đông Khưu Sơn.
Mà Đông Phương Ngọc đó đã đứng trên xích đạo, nhìn về phía Đông Khưu Sơn, chờ đội thảo phạt tới.
Đông Phương Ngọc này chắc là có được bản đồ trước, nếu không cũng không biết Đông Khưu Sơn ở đâu.
Đội thảo phạt ngừng lại, tất cả võ giả đều nhìn Đông Khưu Sơn, nhất là những thành viên của đội thăm dò lúc trước như Chu Phàm, ngày hôm qua bọn họ thiếu chút nữa thì toàn bộ đều phải chết ở đây, đến giờ vẫn nghĩ lại mà sợ.
Đông Phương Ngọc nghiêm mặt quát đám người Chu Phàm:
- Hiện tại xông lên núi cho ta, giết hết những Thụ Kiển Tử đó.
Chu Phàm lờ mờ cảm thấy đau đầu, Đông Phương Ngọc này chính là một tiểu hài tử ngang ngược không có đầu óc, nếu thực sự nghe mệnh lệnh của hắn mà xông lên núi, có bao nhiêu người có thể sống sót?
Không chỉ là Chu Phàm hiểu, các võ giả còn lại cũng không để ý đến hắn.
Đông Phương Ngọc thấy vậy tức giận nói:
- Các ngươi không ngờ không dám nghe hiệu lệnh của ta.
- Đừng để ý đến hắn.
Yến Quy Lai thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía ngọn núi, chậm rãi nói.
Lời nói của Yến Quy Lai khiến không ít võ giả thở phào, nếu thực sự để Đông Phương Ngọc này hạ mệnh lệnh lung tung, vậy bọn họ thảm rồi.
Đông Phương Ngọc tức giận đến sắc mặt xanh lét, hắn nhìn về phía Yến Quy Lai cả giận nói:
- Yến...
Ánh mắt Yến Quy Lai lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Ngọc, nếu Đông Phương Ngọc dám gọi thẳng tên hắn, hắn không ngại giáo huấn Đông Phương Ngọc một chút.
- Yến đại nhân, đã đến rồi, vì sao còn không mau để bọn họ hành động?
Đông Phương Ngọc cuối cùng vẫn không dám gọi thẳng tên của Yến Quy Lai nữa, chỉ có thể cố nén nộ khí trong lòng, hỏi.