Tiểu hài xanh ngọc vẻ mặt tự tin cất bước đi ra, vừa định thể hiện ra thủ đoạn lôi đình của hắn đối với đàn quái quyệt đó, cho những vũ phu hương dã này kiến thức một chút sự lợi hại, chỉ là khi hắn nhìn thấy đàn kiến đen giống như thủy triều đi qua, vẻ đắc ý trên mặt đột nhiên cứng lại, cái mặt xanh biến thành càng xanh hơn.
Hắn không dám ra tay.
Những kiến đen này toàn thân đen đỏ, bốn cánh màu đen, xúc tu màu đen, răng nanh màu đen, chỉ độc có sáu cái chân kiến là phát ra ánh sáng màu đỏ.
Kiến đen nhiều chi chít chồng lên nhau, từ xích đạo chậm rãi bò qua, nhiều tới đếm không hết.
Tất cả võ giả ở đây đều nhận ra được những kiến đen này, cho dù là Chu Phàm cũng có thể dễ dàng phân biệt ra chúng.
Bạch Du Huyết Túc Nghĩ, Bạch Du ôn hòa nhất, nhưng cũng là Bạch Du đáng sợ nhất.
Ôn hòa là ở chỗ chúng sẽ không chủ động công kích bất kỳ sinh mệnh nào, đáng sợ là ở chỗ mỗi lần chúng xuất hiện số lượng đều là mấy trăm vạn con, không có bất kỳ sinh vật nào dám trêu chọc chúng.
Đàn Huyết Túc Nghĩ khi xuất hiện ít thì mấy trăm vạn, nhiều thì mấy ức, trừ số lượng đáng sợ ra, còn có chỗ khó giải quyết là thân kiến nước lửa bất xâm, đao kiếm khó thương.
Nhưng may mà loại quái quyệt đáng sợ này chưa bao giờ trêu chọc bất kỳ sinh vật nào, nếu không cũng không bình xét là cấp bậc Bạch Du.
Đàn Huyết Túc Nghĩ đang bò thành một đường dài, xem ra trong một chốc một lát là không bò qua hết được.
Võ giả của ba thôn đều mang theo vẻ giễu cợt nhìn tiểu hài xanh ngọc, bọn họ đã sớm khó chịu với tiểu thí hài cứ hò đến hét đi với bọn họ này rồi.
Người thường khi nổi giận là sắc mặt đỏ lên, nhưng sắc mặt tiểu hài xanh ngọc lại là màu xanh, hắn cảm thấy rất uất nghẹn, nhưng lại không biết trút vào ai, bản sự của hắn siêu phàm, nhưng cũng không dám trêu chọc Huyết Túc Nghĩ Huyết Túc Nghĩ này.
- Đông Phương thiếu gia không phải lợi hại lắm à? Chỉ là Huyết Túc Nghĩ chắc không làm khó được ngươi, phiền ngươi xuất thủ diệt trừ chúng, như vậy chúng ta tiện đi đường.
Lúc này mở miệng nói chuyện lại là Yến Quy Lai, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng.
Hai bên mắt tiểu hài xanh ngọc xếch lên, hung ác nhìn về phía Yến Quy Lai:
- Yến Quy Lai, đây là ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng ta không dám trêu chọc Huyết Túc Nghĩ này à? Cho dù ta thật sự công kích chúng, cũng có thể thoát được, đến lúc đó đáng thương vẫn là đám võ giả chạy không nhanh này.
- Gọi ta là Yến đại nhân.
Lãnh ý trên mặt Yến Quy Lai càng thịnh,
- Người từ Đông Phương gia đi ra ngay cả tôn ti trên dưới cũng không biết à? Đông Phương Ngọc, có cần ta dạy ngươi một chút không?
- Vả lại ngươi chọc Huyết Túc Nghĩ rồi xoay người chạy trốn thì tính là bản sự gì? Quả thực là mất thể diện, ta thấy ngươi chỉ là tiểu hài tử nên không tính toán với ngươi, nhưng ta hi vọng đừng có lần sau, bất kể là xưng hô đối với ta hay là chuyện khác.
Tiểu hài xanh ngọc cũng chính là Đông Phương Ngọc môi mấp máy, cuối cùng lại chỉ hừ lạnh một tiếng không dám phản bác.
Đám người Chu Phàm không rõ tình huống, chỉ lẳng lặng lắng nghe hai người cãi nhau.
Đàn Huyết Túc Nghĩ mất mười lăm phút mới hoàn toàn đi khỏi xích đạo.
- Xem ra, những tiểu gia hỏa này là định tiến hành di chuyển đường dài.
Yến Quy Lai thấp giọng nói một câu, lại lớn tiếng nói:
- Xuất phát, nơi này là dã ngoại, đều cẩn thận một chút cho ta.
Đội thảo phạt tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ cũng có được khống chế nhất định.
Chu Phàm nhìn Huyết Túc Nghĩ đã đi xa chỉ còn có thể nhìn thấy một đường bóng kiến, hắn nhớ tới lần đầu tiên đến dã ngoại gặp Thiên Tỉ Tiểu Linh, Thiên Tỉ Tiểu Linh lần trước đụng phải cũng có chút kỳ quái, bởi vì Thiên Tỉ Tiểu Linh là vào mùa đông mới tiến hành di chuyển.
Lần này lại gặp phải đàn Huyết Túc Nghĩ đang di chuyển. . .
Có điều Chu Phàm không nghĩ nhiều, mà là tiếp tục theo đội ngũ tiến về phía trước.
Võ giả ba thôn đi trước vẫn tự giác dựa theo thôn chia làm ba tổ, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm của Tam Khưu Thôn đều đi bên cạnh Chu Phàm.
Tiểu hài xanh ngọc bỗng nhiên từ phía sau chui đến phía trước, thân thể hắn giống như một làn khói nhẹ rời xa đội thảo phạt, lập tức chạy không thấy bóng.
Tốc độ nhanh quá, khóe mắt Chu Phàm giật giật, chỉ là một thoáng đã biến mất trong tầm mắt bọn họ, loại tốc độ này đúng là kinh người.
- Đông Phương Ngọc này...
Mao phù sư muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Mao lão đại nhân, Đông Phương Ngọc này rốt cuộc là lai lịch gì? Ta thấy Yến Quy Lai đại nhân cũng có chút không quản được hắn.
Lỗ Khôi thấp giọng hỏi.
Mao phù sư quay đầu nhìn Yến Quy Lai và bà lão mặt trắng còn cách bọn họ một đoạn cự ly, sau khi xác nhận bọn họ không nghe được mới nói khẽ:
- Khi ở Nghi Loan Ti, ta chưa bao giờ thấy người này.