Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra vẻ lạnh lùng, võ giả trước mắt này ở trong kế hoạch của hắn là quan trọng nhất, hắn không muốn vì vậy mà xảy ra sai lầm gì.
Lúc này Chu Phàm mới ra vẻ khó xử nói:
- Tuy ta là võ giả Bạo Phát Đoạn, nhưng sau khi bạo phát tốc độ chạy vẫn rất chậm...
Nói tới đây Chu Phàm lập tức lại sắc mặt hoảng loạn phủ nhận:
- Đương nhiên không phải ta sợ chết, giờ ta đi...
Sắc mặt Đông Phương Ngọc cứng lại, hắn đúng là không nghĩ tới điểm này, nếu võ giả này chưa chạy được mấy bước đã bị Thụ Kiển Tử đuổi kịp giết chết, vậy kế hoạch của hắn sẽ bị hủy cả.
Chu Phàm nói xong liền đứng lên.
- Ngươi đợi chút cho ta.
Đông Phương Ngọc nhíu mày trầm mặc, đây cũng là một vấn đề không nhỏ, ở trong kế hoạch của hắn, võ giả Bạo Phát Đoạn trước mắt này cho dù không chạy được đến chỗ bọn Yến Quy Lai, vậy ít nhất cũng phải chạy tới chân núi mới được.
Chu Phàm lại nằm xuống, hắn nhìn về phía Đông Phương Ngọc, sắc mặt bình tĩnh chờ, qua một thoáng hắn bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Đại nhân, hay là ta hiện tại đi nhé, ta thật sự không phải tiếc mạng.
Đông Phương Ngọc không do dự nữa từ trong phù đại bên hông lấy ra một bình sứ màu lam nhạt khắc hoa, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau lòng đưa cho Chu Phàm nói:
- Đây là đan dược quý báu Tiềm Long Đan của Đông Phương gia ta, nó có thể lập tức kích phát 50% tiềm lực trong cơ thể võ giả Tốc Độ Đoạn trở xuống, nếu ngươi chạy không lại Thụ Kiển Tử, vậy nuốt đan này vào.
Chu Phàm tiếp nhận dược bình, hắn mở nắp bình ra nhìn nhìn, bên trong quả nhiên có một viên đan dược, hắn cười nói:
- Có đan dược thần kỳ như vậy, ta an tâm rồi.
- Nhớ kỹ, chạy không lại mới ăn.
Đông Phương Ngọc lại không nhịn được dặn dò, trong lòng hắn đã quyết tâm, đan dược quý giá như vậy hắn chỉ có một viên, nếu có cơ hội hắn vẫn phải thu hồi.
Chu Phàm gật đầu, sau khi cất đan dược đi, đứng dậy không nhiều lời nữa, muốn chạy về phía trước.
Đông Phương Ngọc luôn cảm thấy biểu hiện của người này quá bình tĩnh, hắn nhìn thân ảnh của Chu Phàm, lại lo lắng nói thêm một câu:
- Đừng có giở thủ đoạn gian trá gì, ở trước mặt ta, ngươi không chạy thoát được đâu, nếu không ta sẽ giết ngươi.
Thân thể của Chu Phàm khựng lại, sau đó chỉ hơi gật đầu, mượn cây rừng, nham thạch trong núi chạy ra.
Đông Phương Ngọc nhìn động tác của Chu Phàm, hắn phát ra một tiếng cười lạnh, cho dù Chu Phàm không bị phát hiện, hắn cũng phải khiến đối phương bị phát hiện.
Đông Phương Ngọc nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, hắn lặng lẽ rời khỏi khối nham thạch này, đổi sang một khối khác có thể nhìn thấy thân ảnh của Chu Phàm, lại không dễ bị phát hiện.
Hắn là lo lắng Chu Phàm sẽ họa thủy đông dẫn, dẫn Thụ Kiển Tử về phía bên hắn.
Đệ tử môn phiệt từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt, tâm trí là trưởng thành hơn tiểu hài tử bình thường rất nhiều, Đông Phương Ngọc cũng không ngoại lệ.
Chu Phàm đang không ngừng tới gần sơn động, thỉnh thoảng sẽ dừng lại quan sát.
Sở dĩ Đông Phương Ngọc bức hắn tới gần cửa động, rõ ràng không phải để hắn đi chịu chết, mà là muốn hắn dẫn dụ đại bộ phận Thụ Kiển Tử, bằng không khi Chu Phàm mở miệng thăm dò nói mình chạy không nhanh, Đông Phương Ngọc cũng không đưa Tiềm Long Đan cho hắn.
Đối phương mất nhiều công sức như vậy để hắn dẫn dụ Thụ Kiển Tử, mục đích tất nhiên sẽ không phải là để điều tra tin tức, là vì chuyện đối phó Kiển Thụ, độc chiếm công lớn tiêu diệt Kiển Thụ.
Trong lòng Chu Phàm đang nghĩ cách làm thế nào để giải quyết khốn cảnh trước mắt?
Đầu tiên hắn không thể dẫn Thụ Kiển Tử tới chỗ đội thảo phạt ở dưới núi, nếu không khẳng định sẽ tạo thành tổn thất cho đội thảo phạt, nếu hắn cố ý làm như vậy, Đông Phương Ngọc sẽ tuyệt đối thề thốt phủ nhận việc này, sau đó Nghi Loan Ti nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tiếp theo hắn thay Đông Phương Ngọc dẫn dụ Thụ Kiển Tử, bất kể kế hoạch của Đông Phương Ngọc thành công hay là thất bại, Đông Phương Ngọc cũng chưa chắc đã bỏ qua cho hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy Đông Phương Ngọc giết người, Đông Phương Ngọc nói không thèm để ý tới sống chết của một hai võ giả, ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì?
Chỉ cần Đông Phương Ngọc không muốn gặp phải phiền phức, hắn đều sẽ không tha cho Chu Phàm.
Chu Phàm không dám đặt tính mạng của mình vào trong tay một tiểu hài tử hỉ nộ vô thường như Đông Phương Ngọc.
Đã không thể dẫn Thụ Kiển Tử xuống núi, lại phải nghĩ cách giữ được tính mạng, vậy chỉ có. . .
Chu Phàm mặt trầm như nước, cho đến khi tới trước một khối đá núi lớn mà hắn cảm thấy thích hợp mới dừng chân lại, hắn không nhúc nhích, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Góc độ này là hắn đã tính toán qua rồi, nếu Thụ Kiển Tử lần trước phát hiện ra đội thăm dò vẫn còn canh gác ở chỗ cũ, vậy chắc rất nhanh sẽ phát hiện ra hắn.
Chỉ mấy hơi thở, trên đỉnh sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to của Thụ Kiển Tử.