Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 270 - Chương 270. Truy Đuổi (2)

Chương 270. Truy đuổi (2) Chương 270. Truy đuổi (2)

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn không chút do dự đứng lên xoay người bỏ chạy.

Rầm một tiếng đá vụn ở cửa động bắn ra, vô số Thụ Kiển Tử chen chúc ùa ra, tiếng rít vang vọng ở phụ cận, chúng mau chóng đuổi theo Chu Phàm.

Chu Phàm chỉ liều mạng chạy, căn bản không nhìn về phương hướng nham thạch lúc ban đầu Đông Phương Ngọc trốn.

Đông Phương Ngọc nhìn gần trăm con Thụ Kiển Tử tầng tầng lớp lớp giống như nổi cơn điên, với thực lực của hắn, sắc mặt cũng khẽ biến.

Chu Phàm chạy ra được một đoạn cự ly, hắn nghe thấy phía sau truyền đến rất nhiều tạp âm như tiếng giẫm lên mặt đất cùng với tiếng gió thổi qua cành cây cỏ dại, biết Thụ Kiển Tử cách hắn đã càng lúc càng gần.

Bước chân Chu Phàm xoay chuyển, hắn không tiếp tục bỏ chạy xuống dưới núi, mà là chạy tới phía bên phải Đông Khưu Sơn.

Nhưng phía bên phải là một mảng rừng cây bụi gai chặn đường.

Nhưng Chu Phàm vẫn giống như phát điên tiến vào trong bụi gai, thân thể hắn không ngừng có sợi tơ xanh đen chui ra, ngay cả quần áo cũng bao bọc lại, hắn thân mặc giáp trụ xanh đen xông vào trong rừng bụi gai, bụi gai sắc bén bị Chu Phàm chạy ra một con đường hẹp.

Nhưng thân thể của Thụ Kiển Tử cũng rất cứng cỏi, chúng không sợ rừng bụi gai dày đặc, Thụ Kiển Tử thành đàn giống như châu chấu đuổi theo Chu Phàm bước vào trong rừng bụi gai.

Rừng bụi gai lập tức bị Thụ Kiển Tử nghiền ép ra một con đường bụi gai rộng ba thước.

Chỉ trong mấy hơi thở, Chu Phàm đã chạy ra khỏi rừng bụi gai, thân thể hắn đột nhiên bành trướng, sợi tơ giáp trụ xanh đen cũng theo thân thể lồi lên mà to ra, thích ứng với biến hóa thân thể của hắn.

Hai chân Chu Phàm giậm một cái, dưới đất xuất hiện hình mạng nhện, đá vụn bắn ra, cả người hắn giống như mũi tên bay vào trong rừng thông cao lớn, tốc độ nhanh hơn mấy lần.

Tốc độ bạo phát lập tức kéo giãn một đoạn cự ly với những Thụ Kiển Tử đó.

Các Thụ Kiển Tử không từ bỏ, vẫn giống như một đám chó điên đuổi theo.

Lại mấy giây trôi qua, Chu Phàm chạy trốn trong rừng thông đồng tử co rút lại, phía trước hắn rõ ràng là một vách đá đen xì cao dốc, hắn dường như đã đến tuyệt lộ!

Chu Phàm chỉ hơi dừng lại nửa hơi thở, thân thể hắn nhấp nhoáng, lao về phía một gốc cây thông cao mấy chục trượng, giống như vượn trèo lên, lập tức bò tới đoạn giữa của cây.

Đó là bởi vì găng tay bọc bằng dây nhỏ xanh đen trên hai tay của hắn, hoàn toàn không sợ ngón tay bị thương, mười ngón cắm vào trong cây cối, mới có thể tốc độ leo cây nhanh như vậy.

Các Thụ Kiển Tử xông tới dưới cây thông, chỉ số thông minh của chúng cực thấp, không ngờ muốn hủy cây thông bức Chu Phàm phải xuống, Thụ Kiển Tử hình người cũng trèo lên cây thông, tốc độ leo cây của chúng không ngờ còn nhanh hơn Chu Phàm.

Những Thú Kiển Tử hình dạng giống như mãnh hổ không thể trèo cây, chỉ đứng dưới tàng cây phát ra tiếng kêu quái dị.

Cho dù là cây thông cao mấy chục trượng cũng không mất mấy hơi thở đã tới ngọn.

Chu Phàm cúi đầu nhìn Nhân Kiển Tử sắp trèo tới, hai chân hắn chống lên cây.

Cây thông thẳng tắp lắc lư, Nhân Kiển Tử trèo lên giống như sủi cảo rơi xuống.

Mà cả người của Chu Phàm cũng đã bay tới một cây thông khác.

Ở trên trời cao mấy chục trượng, nếu rơi xuống, cho dù có Đằng Mộc Giáp Trụ bảo hộ, hắn cũng sẽ bởi vì lực trùng kích khi rơi xuống khiến nội tạng vỡ nát mà chết.

Nhưng hai chân có cự lực vẫn khiến hắn bay đến trên cây thông nhìn thì cực xa đó, song trảo của hắn dùng sức bám lên cây, vỏ cây đen vàng bắn tung tóe, hắn dựa vào cự lực của hai tay bám chặt lấy cây thông, ổn định thân thể.

Nhân Kiển Tử cũng học theo, nhào tới cây thông chỗ Chu Phàm, bởi vì động tác không đúng quy tắc, lại có mấy chục con ngã xuống.

Chu Phàm cũng chẳng buồn nhìn Nhân Kiển Tử nữa, hắn là vẽ ra một đứng hồ lô, nhảy đến trên cây thông thứ ba, tránh sự truy kích của những Thụ Kiển Tử này.

Nhân Kiển Tử theo không ngừng nhảy, Thú Kiển Tử bên dưới cũng di động theo, phát ra từng trận tiếng rít.

Quái quyệt không ngừng nhảy ra truy đuổi Chu Phàm trong rừng thông, nguy cơ lan ra trong rừng.

Ánh nắng màu vàng chiếu vào, khiến cuộc truy đuổi giữa cây cao nhanh tới tuyệt luân này nhìn thì lại biến thành chậm chạp.

Cho đến Chu Phàm nhảy đến cây thứ mười, thân thể bành trướng của Chu Phàm đã khôi phục nguyên hình, đây là thời gian bạo phát đã hết.

Chu Phàm nhìn những Thụ Kiển Tử bị hắn bỏ lại vẫn đang đuổi theo, sắc mặt bị Đằng Mộc Giáp Trụ bao phủ hơi biến hóa, hắn không có cự lực bạo phát chống đỡ, sợ rằng rất khó lại giống như vừa rồi có lòng tin tuyệt đối nhảy đến từng gốc cây thông.

Hiện tại muốn xuống căn bản là không thể rồi, ở dưới cây thông đã bị Thú Kiển Tử xâm chiếm, chúng chỉ mong Chu Phàm nhảy xuống, nhằm xé xác Chu Phàm thành từng mảnh!

Bình Luận (0)
Comment